Tang Thản Chi là một cao thủ Võ Hoàng, tất nhiên cũng sẽ có tự tôn cá nhân. “Tôi ở dưới chờ cậu!” Nói xong lão ta thúc giục tia nội khí cuối cùng để tự nổ. Diệp Viễn cũng không hề ngăn cản lão ta làm thế, anh thản nhiên đứng nhìn từ đầu tới cuối. ... Một tiếng sau, Diệp Viễn ngồi thoải mái trên chiếc sofa trong một biệt thự, trước mặt anh là Ô Thiên Khải và Ô Hồng Vũ đang quỳ. “Thì ra là thế!” Trong một tiếng vừa rồi, Ô Thiên Khải và Ô Hồng Vũ đã báo cáo toàn bộ chi tiết về nơi này cho Diệp Viễn. Hóa ra nơi này được nhà họ Ô và Phệ Thiên giáo cùng nhà họ Tang phát hiện. Họ từng làm rất nhiều thử nghiệm. Cuối cùng kết luận ra rằng nơi này có thể đã được một cao nhân nào đó bày bố trận pháp. Từ đó có thể hấp thu tham dục, sự khát máu, giết chóc... những cảm xúc tiêu cực của con người. Mà những cảm xúc này sẽ chuyển hóa thành linh khí trời đất, có thể giúp võ giả tu luyện. Phát hiện này khiến ba bên mừng rỡ. Vì thế ba bên cùng nhau rót vào đây số lượng lớn vốn đầu tư và tài nguyên, xây thành một làng du lịch để thu hút du khách bên ngoài. Sau đó ba bên đều tự làm theo cách của mình để kích phát tối đa những cảm xúc bản năng của con người, dùng nó để trợ giúp tu luyện. Sau khi tới đây hôm qua, Diệp Viễn đã cảm thấy nơi này có gì đó kỳ lạ. Sau khi dùng mắt nhìn thấu thì thấy rất nhiều thứ dị thường, giờ nhớ lại thì anh đoán là do trận pháp nơi này đã hút cảm xúc từ mọi người. “Không ngờ trên đời còn có trận pháp kỳ lạ như vậy!” Diệp Viễn có chút kinh ngạc, tuy trong truyền thừa của Quỷ Môn có ghi chép lại vô số trận pháp lợi hại. Nhưng hoàn toàn không có loại trận pháp kỳ lạ hút năng lượng từ cơ thể người thế này. Ngẫm lại, Diệp Viễn cũng thấy bình thường, thế giới rộng lớn, điều anh không biết còn rất nhiều. “Được rồi, nhà họ Tang và Phệ Thiên Giáo đều đã bị loại trừ, các người nên quản lý cho tốt chỗ này”. Diệp Viễn tha cho nhà họ Ô là vì so với sự tàn ác của nhà họ Tang và Phệ Thiên Giáo, nhà họ Ô đã được xem như là lương thiện rồi. Trong mấy năm vừa qua, họ chỉ dùng thức ăn để điều khiển, thu thập cảm xúc từ khách hàng chứ không ác độc tới mức giết sạch toàn bộ như nhà họ Tang và Phệ Thiên Giáo. Thậm chí, xác chết mà chúng cũng không buông tha. Thêm nữa, dù cho anh có diệt luôn nhà họ Ô, e rằng vẫn sẽ có người muốn chiếm nơi này, đến khi ấy không biết lại có bao nhiêu người bị hại.