Thế thì chi bằng cứ để nhà họ Ô quản lý luôn nơi này. Người nhà họ Ô biết thân biết phận của mình rồi, chắc sau này sẽ không dám làm chuyện gì quá đáng. “Mặt khác, sau này không được làm chuyện hại người lợi mình như thế nữa!” “Công pháp tu luyện nhà các người có ẩn chứa năng lượng của nhiều người, hiện tại thì giúp tăng trưởng thực lực nhưng về lâu về dài, sợ là các người sẽ bị những năng lượng đó ảnh hưởng, cuối cùng biến thành con rối”. Diệp Viễn cũng cẩn thận quan sát linh khí trong cơ thể Ô Thiên Khải và Ô Hồng Vũ, phát hiện ra là trong những linh khí này lại ẩn chứa sát khí. Nếu cứ để như thế mãi thì e rằng những sát khí nào sẽ hoàn toàn kiểm soát cơ thể của họ, đến lúc đó, có lẽ nhà họ Ô sẽ trở thành những con rối không có tư tưởng hay suy nghĩ. “Xin cậu yên tâm, sau này chúng tôi tuyệt đối sẽ không làm chuyện đó nữa”, Ô Thiên Khải liên tục đảm bảo. Đối với Ô Thiên Khải, Diệp Viễn cũng không quá tin tưởng, đồng thời cũng cảm thấy không có gì quan trọng. Dù gì thì đây cũng là nơi hại người, Diệp Viễn tất nhiên sẽ không giữ lại trận pháp kia. Sau khi nghe hai người kia khai báo toàn bộ, Diệp Viễn đứng lên rời đi. Anh ra khỏi biệt thự nhà họ Ô. Diệp Viễn mở mắt nhìn thấu, bắt đầu tìm kiếm cờ trận khắp làng du lịch. Thoáng chốc, Diệp Viễn đã tới trước sân mà bà lão của Phệ Thiên Giáo đã ở trước đây. Dưới con mắt nhìn thấu, Diệp Viễn hoảng hốt phát hiện bên dưới sân này tràn đầy hài cốt, có của người, có của động vật, thậm chí là rất nhiều cái không biết của động vật gì. Càng xuống dưới, hài cốt càng nhiều, coi mức độ mục rữa thì chắc đã nằm ở đó hàng trăm hàng nghìn năm. Số lượng khủng bố như thế làm da đầu Diệp Viễn cũng phải run rẩy. “Rốt cuộc ở đây đã chết bao nhiêu người!” Diệp Viễn còn phát hiện ra là trong những hài cốt này chứa một loại năng lượng đáng sợ mà anh chưa từng gặp và sát khí nồng đậm. Xuống càng sâu thì nguồn năng lượng đáng sợ kia và sát khí càng thêm dày đặc. Sâu dưới lòng đất khoảng trăm mét, Diệp Viễn cảm thấy hai mắt đau đớn, mắt nhìn thấu của anh đã đến giới hạn. Chịu đựng cơn đau, anh cố xuống thêm một mét. Lúc này, Diệp Viễn lại ngỡ ngàng phát hiện là ở một mét này không hề có bất cứ hài cốt gì. Chỉ là một khoảng hư vô. Vả lại trong khoảng hư vô này còn có loại năng lượng kinh khủng hơn. Năng lượng này có chút quen thuộc, hình như anh từng gặp ở đâu rồi. Diệp Viễn lập tức nhớ ra, năng lượng này giống với sức mạnh tỏa ra từ thân kiếm Vô Nhai.