Một thanh niên ăn mặc như tú bà, nhéo giọng nói như phụ nữ. “Bây giờ mấy vị không thể rời đi!” “Vì sao?”, Sở Vân Phi khó chịu hỏi. “Hiện giờ ngoài cửa có nhiều người hâm mộ như vậy, các vị đi ra ngoài, lỡ đâu để họ vào được, va chạm Tiêu Tiêu nhà tôi thì sao, các vị có chịu trách nhiệm được không?” Thanh niên này nói chuyện như đúng rồi. “Vậy nên chờ đám fan kia rời khỏi đây thì mấy vị mới đi được!” “Buồn cười, nếu đám người kia không chịu đi thì chúng tôi không được ra khỏi đây sao?”, Sở Vân Phi càng thêm bực dọc. Chỉ là một diễn viên quèn thôi, làm lố như thế à, còn dám hạn chế tự do thân thể của họ nữa. “Cái này không liên quan tới chúng tôi! Tóm lại, hiện tại không ai được rời đi!”, thanh niên vẫn kiêu ngạo nói. “Các vị tất nhiên có thể rời đi bằng cửa sau của khách sạn!” “Tại sao phải thế, chúng tôi cũng là khách ở đây, vì gì mà phải lén đi cửa sau!”, Hàn Lâm Tuyết không vui nói. “Tôi đã nói rồi, hôm nay không ai được ra bằng cửa chính, muốn thì đi cửa sau, không thì tiếp tục chờ trong này”. Thanh niên kia mất kiên nhẫn nói. “Nói chung, đừng ai mơ tưởng rời khỏi đây!” “Tôi càng muốn coi thử ai dám cản tôi!” Nói rồi, Sở Vân Phi sải bước đi tới vượt qua ranh giới. Nhưng Sở Vân Phi vừa cử động, mấy vệ sĩ sau lưng thanh niên kia lập tức đứng trước mặt Sở Vân Phi, lạnh lùng cảnh cáo. “Ranh con, đừng kiểu rượu mời không uống, cứ thích húp rượu phạt!” “Hừ, tôi thích rượu phạt đó!” Sau đó, Sở Vân Phi định vượt qua vệ sĩ để mở cửa. Đám vệ sĩ cũng nổi giận, muốn ra tay dạy dỗ Sở Vân Phi. Thấy thế, Tiểu Vũ bên cạnh Diệp Viễn cũng bật dậy, định ra tay. Nhưng lúc này, quản lý khách sạn đột nhiên chạy tới. Người này vội vàng ngăn cản hai bên đang tức giận chuẩn bị đánh nhau. “Các vị, bình tĩnh, bình tĩnh lại! Đừng nóng, đứng nóng!” Quản lý khách sạn ra tiếng, đám vệ sĩ mới dừng lại. “Các vị khách quý, chúng tôi xin lỗi vì chuyện hôm nay, là do khách sạn phục vụ không chu đáo, tạo thành phiền toái cho mọi người, mong các vị thông cảm!” “Vì vậy mọi chi phí hôm nay sẽ do khách sạn thanh toán, mời các vị rời đi bằng cửa sau!” So với đám vệ sĩ, thái độ của quản lý khách sạn ổn hơn nhiều. Thái độ của quản lý cũng xoa dịu đám người Diệp Viễn, họ không phản đối, chuẩn bị rời đi. Nhưng khi mới được vài bước thì mọi người lại nghe thanh niên kia châm chọc.