“Một đám nhà quê nghèo mạt, cho ít tiền là ngoan ngoãn rời đi ngay ấy mà!” Câu này vừa dứt, mấy người Diệp Viễn nhíu mày, toàn bộ đều dừng bước. Sở Vân Phi trực tiếp quay lại, túm lấy cổ áo của thanh niên kia. “Mày nói gì?” Thanh niên bị Sở Vân Phi tóm lấy thì bắt đầu cảm thấy khó thở. Gã há mồm hét lớn. “Mẹ nó, thả ông mày ra!” Lúc này, đám vệ sĩ cũng phản ứng, xông lên muốn xử lý Sở Vân Phi. Khi Tiểu Vũ vừa định cử động, quản lý khách sạn lại nói. “Mọi người đừng manh động mà, bình tĩnh lại đi!” “Thưa quý khách, chúng tôi sẽ bồi thường gấp đôi cho tổn thất của cậu, mong cậu buông ra!” Sở Vân Phi đang khó chịu, anh ta đẩy người quản lý ra. “Ai thèm bồi thường của mấy người, ông cảm thấy tôi là dạng thiếu tiền à!” Nhờ vào việc đan Thăng Cảnh được đấu giá, hiện tại tài sản của Sở Vân Phi đã đạt tới con số trên trời. Cộng thêm việc nhà họ Sở lấy được toàn bộ mối làm ăn ở Sở Châu nhờ vào sự giúp đỡ của Diệp Viễn. Hiện tại giá trị con người của Sở Vân Phi cũng xấp xỉ người giàu nhất. “Hừ, ra vẻ gì chứ, chả lẽ tôi lại không biết đám mấy người, đảm bảo là đang muốn lừa thêm tiền bồi thường thôi!” “Loại này tôi gặp quá trời rồi!” Thanh niên bị Sở Vân Phi túm lấy nhưng miệng vẫn không chịu ngậm lại. Mà hiện tại chung quanh có rất nhiều khách khứa, chuyện này cũng thu hút sự chú ý của họ. Mọi người đều vây quanh. Vài thực khách trong này là fan của Liễu Tiêu Tiêu, mở miệng hùa theo thanh niên. “Tôi nói này, các người rời đi bằng cửa sau thì có sao đâu, khách sạn đã bồi thường, đừng tham lam quá mức!” “Nhìn là biết đám này chuyên ăn vạ rồi, đừng để ý tới! Mau ném đám rác rưởi này ra bằng cửa sau đi!” “Đúng đó, vừa nhìn là biết đám nghèo hèn từ bên ngoài tới, còn muốn lừa tiền tỉnh Tiềm Long chúng ta à, đúng là nằm mơ giữa ban ngày”. “...” Nghe tiếng bàn tán của đám đông, mấy người Diệp Viễn nhíu chặt mày. Bọn họ nhà quê, bọn họ nghèo hèn? Trong số bọn họ, trừ Thẩm Tiểu Tiểu, có ai mà không sở hữu tài sản hơn trăm triệu. Một người trong đó thôi cũng đã có thể đè chết đám đông này rồi. Thế mà giờ họ lại bị đám này trào phúng là nghèo, là tới ăn vạ. Đây đúng là chuyện buồn cười nhất trên đời.