"Đây là sức công phá của võ giả ư?" "Nếu mà đánh lên người thì chắc sẽ bị đánh thành thịt nát luôn quá!" "Quả thật là khủng khiếp mà!" Vậy mà Diệp Viễn lại có thể né tránh một chưởng khủng bố ấy của Vân Khoát một cách dễ dàng, nó cũng khiến mọi người càng kính nể Diệp Viễn hơn. Một chưởng tràn đầy lửa giận của mình lại bị Diệp Viễn né tránh dễ dàng, điều đó khiến Vân Khoát Hải phải thay đổi sắc mặt. Ông ta chính là người đứng thứ ba trên bảng võ đạo, còn đạt tới cảnh giới Võ Hoàng đỉnh phong. Mà chưởng của ông ta lại bị một thanh niên né được. Điều này vừa làm cho Vân Khoát Hải kinh ngạc và càng tức giận hơn. Nếu chuyện này truyền ra thì ông ta sẽ mất hết cả mặt mũi. Vì vậy, ông ta thật sự nghiêm túc muốn giết chết Diệp Viễn. "Đây là do mày tự mình muốn chết đó!" Vân Khoát Hải hừ lạnh một tiếng, bàn tay khẽ nhúc nhích đã ngưng tụ ra ngọn lửa nội khí. Chẳng bao lâu sau, nội khí đã ngưng kết thành một thanh đao lớn màu đen tỏa ra sức mạnh khủng bố. "Đao pháp Vân Ma?" Lưu Khôn gần đó thấy thanh trường đao màu đen ngưng tụ ra ở trong tay Vân Khoát Hải thì lập tức hoảng sợ. Đao Vân Ma là võ kỹ mạnh nhất truyền thừa bao năm của nhà họ Vân. Nghe đồn mấy trăm năm trước, lão tổ nhà họ Vân đã chiếm được một quyển tu luyện tâm pháp và võ kỹ đao pháp Vân Ma. Với đao pháp Vân Ma, lão tổ nhà họ Vân đã mạnh mẽ quật khởi. Cuối cùng, lại dựa vào võ kỹ đó đánh khắp Nam Giang mà không có đối thủ, trở thành cao thủ đứng đầu Nam Giang. Cũng vì lẽ đó mà nhà họ Vân mới có thể trở thành gia tộc võ đạo của Nam Giang, còn truyền thừa đến ngày nay. Nghe đồn, đao pháp Vân Ma không những đáng sợ còn có thể giúp võ giả tăng lên một cảnh giới khi chiến đấu. Nếu nghe đồn là thật thì Vân Khoát Hải vốn là Võ Hoàng đỉnh phong, giờ có thể tăng lên thành Võ Thánh. Lưu Khôn có hơi lo lắng cho Diệp Viễn, không biết anh có thể đánh lại Vân Khoát Hải đang ở cảnh giới Võ Thánh hay không. "Ranh con kiêu ngạo, mày chắc chắn phải chết!" Vân Khoát Hải cầm ma đao trong tay, khí thế cả người lại càng trở nên mạnh hơn. Giờ phút này, ông ta giống như một vị ma thần thời thượng cổ khiến người ta không rét mà run.