Ngay khi anh ta chuẩn bị đứng ra giúp Diệp Viễn, cây đao của Vân Khoát Hải đã bổ về phía Diệp Viễn đang bị đóng đinh tại chỗ không thể nhúc nhích. Nhát đao ấy của Vân Khoát Hải rất đơn giản và tự nhiên, cứ thế bổ ngang về phía đầu của Diệp Viễn. Nhưng tất cả mọi người đều có thể cảm nhận được rõ ràng, trong nhát đao đơn giản và tự nhiên ấy ẩn chứa nguồn sức mạnh đáng sợ đến mức nào. Khi mọi người nghĩ rằng Diệp Viễn đã trở thành con cá nằm trên thớt sẽ bị Vân Khoát Hải chém lìa đầu. Nhưng khi đao Vân Ma cách cần cổ Diệp Viễn chưa đến một centimet, anh đột nhiên hành động. Không biết từ lúc nào một ngón tay của Diệp Viễn đã kẹp lấy đầu lưỡi đao, chặn lại cây trường đao đang bổ ngang tới kia. “Sao lại thế được?” Mặt Vân Khoát Hải biến sắc, trong lòng ông ta càng khiếp sợ đến mức không gì tả nổi. Một chiêu này của ông ta, đừng nói cao thủ cảnh giới Võ Hoàng, kể cả cao thủ Võ Thánh chân chính mà bị ông ta bao vây thì không chết cũng sẽ bị thương nặng. Nhưng bây giờ Diệp Viễn lại có thể chặn trường đao của ông ta chỉ bằng một ngón tay. Điều khiến ông ta không thể tưởng tượng nổi đó là, rõ ràng khí vực thi triển nhờ đao pháp Vân Ma đã bao vây Diệp Viễn. Dù ông ta không phải cao thủ Võ Thánh chân chính, nhưng khí vực này lại là thật, nó không hề khác gì so với khí vực do cao thủ Võ Thánh chân chính thi triển. Điểm khác biệt duy nhất đáng nói đó chính là phạm vi nhỏ hơn một chút mà thôi. Nhưng điều này cũng không ảnh hưởng đến tác dụng của nó. Nhưng hiện tại Diệp Viễn đã bị nhốt trong khí vực, tại sao anh vẫn còn có thể cử động? Trong lúc Vân Khoát Hải sững sờ. Ông ta nhìn thấy Diệp Viễn nhẹ nhàng dùng đầu ngón tay búng vào lưỡi đao. “Keng!” Một tiếng động nhỏ vang lên. Cây đao Vân Ma mà Vân Khoát Hải ngưng tụ từ nội khí đã hoàn toàn tan biến. Ngay khi đao Vân Ma biến mất, Vân Khoát Hải liền cảm nhận được một sức mạnh khủng khiếp như dời núi lấp biển truyền tới từ trên thân đao, đánh thẳng vào người ông ta. Ngay tức khắc càn quét khắp toàn thân ông ta. Sức mạnh khủng khiếp ấy lập tức khiến cho sắc mặt Vân Khoát Hải trở nên trắng bệch, ông ta hộc mạnh ra một búng máu, lùi lại về sau mấy chục bước. “Sao… có thể như vậy được?” Giờ phút này, trên mặt của tất cả mọi người ở đây đều đầy vẻ rúng động và khó tin.