“A Long, bắt hết lũ khốn này lại cho tôi, tôi muốn tự tay giết chết bọn chúng!” A Long đã theo Ngụy Thành Bân nhiều năm, dĩ nhiên cũng biết điều tối kị của ông ta chính là có người lấy gia đình ông ta ra để đe doạ ông ta. Trong mấy năm qua có rất nhiều người lấy gia đình Ngụy Thành Bân ra để đe doạ ông ta, cuối cùng những người này đều chết rất thê thảm. A Long không nói gì mà quay lưng đi về phía bốn vị gia chủ. Bốn vị gia chủ cũng không ngờ mới vừa rồi Ngụy Thành Bân còn kiêng dè bọn họ, sao tự nhiên lại nổi cơn thịnh nộ thế kia? Khi thấy A Long đằng đằng sát khí bước đến gần, lúc này mấy cao thủ có khả năng đối đầu với A Long cũng không ở bên cạnh họ, mấy người lập tức luống cuống. Họ vừa điên cuồng lùi lại, vừa vội vàng hét lên với mấy gã vệ sĩ nhà mình. “Ngăn cậu ta lại, ngăn cậu ta lại cho tôi!” Mặc dù đám vệ sĩ biết mình không phải đối thủ của A Long, nhưng họ vẫn bất chấp xông lên. “Anh gì đó ơi, những người này cứ giao cho em!” Đang lúc A Long chuẩn bị ra tay giải quyết những tên vệ sĩ này thì Tiểu Vũ hào hứng chạy tới. “Được thôi!” A Long gật đầu, bóng dáng anh ta thoắt ẩn một cái rồi xuất hiện trước mặt bốn vị gia chủ. Ở phía bên này, đám vệ sĩ của bốn gia tộc lớn còn đang tưởng mình sẽ chết trong tay A Long, không ngờ lúc này Tiểu Vũ lại chủ động đứng ra. Khi trông thấy một cô gái mảnh mai như Tiểu Vũ muốn đánh nhau với mình, điều này khiến đám vệ sĩ đều thở phào nhẹ nhõm. Có vẻ như cái mạng nhỏ của họ đã giữ được rồi. Đúng thật là thế, cái mạng nhỏ của họ đã giữ được, nhưng của quý thì lại hơi khó giữ. Gần như cùng lúc với ngay khi A Long rời đi, Tiểu Vũ cũng ra tay. Cô ấy tung ra cú đá tuyệt tự bách phát bách trúng của mình. “Á…” “Á…” Cùng lúc khi những tiếng hét thảm thiết vang lên, đám vệ sĩ của bốn gia tộc lớn đều lần lượt ôm đũng quần đau đớn ngã quỵ xuống đất. “Quá tàn nhẫn!” “Cô bé này quá tàn nhẫn!” “Thảm thật đấy!” Khi những người đứng xem xung quanh nhìn thấy cảnh ngộ thê thảm của các vệ sĩ bốn gia tộc lớn, họ cũng không tự chủ mà sởn tóc gáy, ánh mắt nhìn Tiểu Vũ cũng trở nên sợ hãi. “Ha ha, đáng đời, mấy thằng khốn này nên bị như thế!” “Báo ứng xác đáng lắm, ngày thường lũ khốn này đã bắt nạt không biết bao nhiêu người, cuối cùng hôm nay cũng có người trị bọn chúng được rồi!” Đương nhiên cũng có rất nhiều người cảm thấy vô cùng hả giận khi thấy Tiểu Vũ trừng trị những kẻ này. Bởi vì ngày thường những kẻ này hay ỷ mình là người của bốn gia tộc lớn, làm đủ mọi việc xấu xa ở thành phố Thanh Long. Chẳng khác nào bọn thổ phỉ trộm cướp cả. Chỉ chốc lát sau tất cả bọn chúng đều đã bị Tiểu Vũ hạ gục. Lúc này, A Long cũng thẳng thừng đá cho cả bốn tên gia chủ tới trước mặt Ngụy Thành Bân. Nhìn bốn vị gia chủ nằm la liệt trước mặt mình. Ngụy Thành Bân sa sầm mặt nhìn mấy người họ, nói. “Ban đầu tôi không định trở mặt với các ông đâu, nhưng không ngờ các ông lại đe doạ tôi, nếu như thế thì tôi sẽ tiễn các ông xuống địa ngục trước!” Nói xong, Ngụy Thành Bân vung tay lên, một tên đàn em đưa một cây đao thời Đường loé sáng qua cho ông ta. Khi thấy Ngụy Thành Bân muốn giết người thật, cả bốn vị gia chủ đều luống cuống. Tư Đồ Hạo Vũ lập tức quát. “Ngụy Thành Bân, ông không được giết tôi, không thì cậu Ô nhà họ Ô sẽ không bỏ qua cho ông đâu! Tất cả chúng tôi đều là người của cậu Ô thuộc vùng đất Lánh Đời nhà họ Ô”. “Hừ, tôi không quan tâm cậu ta là cậu Ô chó má gì hay là cậu chim gì đó, dù cậu ta muốn tới giết tôi, tôi cũng sẽ lột da cậu ta!” “Giờ tôi sẽ giết chết lũ rác rưởi các ông trước!” Dứt lời, Ngụy Thành Bân chém một đao về phía Tư Đồ Hạo Vũ. Nhưng vào lúc này, một tia sáng đánh về phía Ngụy Thành Bân với một tốc độ khó tin. “Cẩn thận!” A Long biến sắc mặt, lập tức chắn trước mặt Ngụy Thành Bân, thanh trường kiếm trong tay hung hãn rời khỏi vỏ rồi tấn công về phía tia sáng đang lao tới cực nhanh kia.