“Keng!” Một tiếng động nhỏ vang lên! Trường kiếm và tia sáng kia va mạnh vào nhau. Tia sáng kia biến mất, còn A Long thì lùi về sau mấy bước, sắc mặt cũng trở nên trắng bệch. Anh ta lập tức nhìn về phía cách đó không xa, ở đó có ba người gồm một nam, một nữ và một ông lão đang chầm chậm bước tới. Người vừa ra tay chính là ông lão đó. Ánh mắt A Long nhìn ông lão tràn đầy kiêng dè. Bởi vì thực lực của ông lão này cao hơn anh ta không biết bao nhiêu cảnh giới, hòn đá mà ông ta vừa mới ném ra bắt buộc anh ta phải dốc toàn lực để ứng phó. Sau khi tới gần, thanh niên trẻ tuổi kia tỏ ra vô cùng khinh bỉ. Ánh mắt anh ta nhìn A Long cứ như đang nhìn một người chết. “Muốn động vào chó tao nuôi, đã hỏi tao chưa?” Bốn vị gia chủ vừa nhìn thấy người đến đều mừng rỡ, ai nấy cũng khúm núm đi tới trước mặt người nọ, khom lưng với người nọ bằng thái độ khép nép nhất. “Bái kiến cậu Ô!” Người này không phải ai khác mà chính là kẻ đứng sau bốn gia tộc lớn, cậu chủ của vùng đất Lánh Đời nhà họ Ô ở tỉnh Tiềm Long, Ô Hoàn Vũ. Ô Hoàn Vũ chỉ lạnh lùng lướt mắt qua bốn người họ, sau đó quay đầu nhìn về phía A Long. “Tao đang hỏi mày đấy?” A Long cũng thay đổi sắc mặt, anh ta biết mình hoàn toàn không phải đối thủ của những người này, vừa định trả lời. Thì đã nghe thấy Ô Hoàn Vũ khẽ nói. “Bác Ngô, tôi không thích người khác đứng nói chuyện với tôi!” Ông lão kia không đáp mà chỉ búng tay, một hòn đá bắn mạnh về phía đầu gối A Long với tốc độ nhanh hơn. A Long lập tức biến sắc, trường kiếm bổ mạnh về phía hòn đá kia, nhưng lần này khi kiếm của anh ta va chạm với hòn đá, nó đã đứt gãy cùng với tiếng động phát ra. Mà hòn đá kia vẫn không hề giảm tốc, nó vẫn tiếp tục bắn mạnh về phía đầu gối của A Long. Cảm nhận được sức mạnh khủng khiếp ẩn chứa trong hòn đá đó, A Long nhanh chóng lùi lại phía sau. Nhưng tốc độ của anh ta vẫn quá chậm, chẳng mấy chốc đã bị hòn đá kia đuổi theo kịp. Khi thấy hòn đá sắp đánh trúng đầu gối mình, A Long cũng hoàn toàn tuyệt vọng nhắm mắt lại. Có điều chờ một lúc lâu, anh ta vẫn không cảm nhận được cảm giác đau đớn truyền tới từ đầu gối. A Long vội vàng mở mắt ra, nhưng lại kinh ngạc phát hiện hòn đá bắn về phía đầu gối anh ta đang lẳng lặng nằm dưới chân anh ta. Nhìn kĩ hơn sẽ thấy có một cây châm bạc ghim trên hòn đá đó. “Vị cao nhân nào đang ở đây, xin mời xuất hiện cho!” Giờ phút này, ông lão kia nhìn chằm chằm vào Diệp Viễn với vẻ mặt khá e dè, chiêu vừa rồi ông ta đã dùng tận năm phần công lực. Thánh Giả bình thường cũng chẳng dám đỡ, thế mà bây giờ hòn đá đó lại bị một người trẻ tuổi như Diệp Viễn tiện tay đánh rơi bằng châm bạc. Điều khiến ông ta khó tin nhất là, ông ta không hề nhận thấy được sự dao động của nội khí từ trên người Diệp Viễn. “Mày là ai?” Ô Hoàn Vũ cũng chú ý tới cảnh này, anh ta quay đầu nhìn về phía Diệp Viễn với sự nghi hoặc trong lòng. Bác Ngô bên cạnh anh ta đã là cao thủ cảnh giới Võ Vương, đòn tấn công của một cao thủ cảnh giới Võ Vương mà lại bị Diệp Viễn đỡ được. Diệp Viễn liếc nhìn Ô Hoàn Vũ, đáp: “Tao là ai thì mày vẫn chưa đủ tư cách biết, bảo Ô Thiên Khải với Ô Hồng Vũ vác xác tới đây gặp tao!” Nghe vậy, Ô Hoàn Vũ lập tức thay đổi sắc mặt. Người này thật kiêu ngạo, lại dám gọi thẳng tên của bố và ông nội anh ta. Bốn vị gia chủ cũng thay đổi sắc mặt, họ đều biết rõ Ô Thiên Khải và Ô Hồng Vũ là người của vùng đất Lánh Đời nhà họ Ô. Người của vùng đất Lánh Đời ở trong mắt người của bốn gia tộc lớn chẳng khác nào thần tiên cả, là người mà có thế nào cũng không thể đắc tội. Không ngờ Diệp Viễn lại dám gọi thẳng tên của hai nhân vật lớn này, còn yêu cầu hai người họ vác xác tới gặp mình. Quả thật là tự đâm đầu vào chỗ chết kia mà.