“Thằng khốn chết tiệt, mày muốn chết rồi phải không! Bác Ngô, giết nó cho tôi!” Quả nhiên, đúng như bốn vị gia chủ đã nghĩ, Ô Hoàn Vũ đã hoàn toàn bị chọc giận. Ở trong lòng Ô Hoàn Vũ, bố và ông nội là người mà anh ta kính trọng nhất, không thể bị bất cứ kẻ nào sỉ nhục. Hễ có ai dám nói xấu bố và ông nội anh ta một câu, kết cục cuối cùng chỉ có chết mà thôi! Thế nhưng Diệp Viễn lại yêu cầu ông nội và bố anh ta vác xác tới, theo Ô Hoàn Vũ, đây quả thật là một nỗi nhục nhã cực lớn đối với bố và ông nội anh ta. “Cậu chủ, người này có thể là cao thủ!” Bác Ngô không ngu ngốc như Ô Hoàn Vũ, sau khi được chứng kiến bản lĩnh của Diệp Viễn, ông ta lập tức đưa ra nhận định rằng Diệp Viễn chắc chắn là cao thủ. Tuy họ là người của gia tộc lánh đời nhà họ Ô, nhưng hiện tại ở đây chỉ có một mình ông ta, đối đầu với Diệp Viễn, ông ta không thể đảm bảo có thể thắng được anh. “Cao thủ, loại rác rưởi này mà là cao thủ cơ á?”, Ô Hoàn Vũ nói với vẻ mặt đầy khinh thường. Bốn vị gia chủ cũng đều lên tiếng. “Phải đấy, những người này chẳng qua chỉ ỷ mình biết một chút võ nên mới ngông cuồng không coi ai ra gì”. “Ấy thế mà còn dám gọi thẳng tên của ông Ô và ông cụ Ô, nếu ông Ô mà tới thì chỉ có nước doạ cho lũ người phàm này sợ chết thôi!” “Cậu Ô cứ thẳng tay giết thằng rác rưởi này luôn đi!” Bây giờ đang có Ô Hoàn Vũ ở đây, mấy người trở nên cực kì phách lối, hoàn toàn không để Diệp Viễn vào mắt. “Ồn quá!” Diệp Viễn khịt mũi một tiếng, vừa vung tay lên, mấy người họ đã bay ngược ra xa. Cảnh tượng này khiến bác Ngô càng sợ hãi hơn, vừa rồi khi Diệp Viễn ra tay, ông ta không hề cảm nhận được chút dao động của nội khí nào cả. Điều này giúp ông ta càng thêm khẳng định Diệp Viễn là một cao thủ, một cao thủ mạnh hơn ông ta. Gặp được kiểu cao thủ này, bác Ngô biết rõ không thể đắc tội. Đồng thời cũng không thể để cậu chủ nhà mình đắc tội người này. Nhưng ông ta vừa định mở miệng báo cho Ô Hoàn Vũ. Thì anh ta đã hành động trước một bước, xông thẳng về phía Diệp Viễn. “Cậu chủ, không được!” Nhưng lời của bác Ngô đã muộn. Lúc này Ô Hoàn Vũ đã lao tới trước mặt Diệp Viễn, đấm một cú thật mạnh về phía đầu của Diệp Viễn. “Chát!” Nhưng một giây sau đã thấy Ô Hoàn Vũ bay vút lên cao, cuối cùng nặng nề ngã xuống trước mặt bác Ngô. Bác Ngô kinh hãi, vừa định đỡ Ô Hoàn Vũ dậy, chỉ là vừa cúi đầu xuống đã nhìn thấy một đôi chân. Ông ta ngẩng đầu lên, trông thấy Diệp Viễn xuất hiện trước mặt mình, khí thế mạnh mẽ ấy khiến ông ta không tài nào thở nổi. “Ông không ra tay sao?” Bác Ngô đối mặt với khí thế của Diệp Viễn đã sợ tới mức run bần bật, làm gì còn can đảm ra tay nữa. “Thưa cậu, chúng tôi có mắt mà không thấy Thái Sơn, đụng chạm với cậu, xin cậu hãy rộng lượng tha thứ cho sự lỗ mãng của chúng tôi!” “Tôi đã nói rồi, bảo Ô Hồng Vũ và Ô Thiên Khải vác xác tới đây gặp tôi, nếu không thì nhà họ Ô các ông không cần thiết tồn tại nữa!” Lời này khiến bác Ngô kinh hãi thêm lần nữa, ông ta có thể cảm giác được lời này của Diệp Viễn không giả, dường như anh có thể khiến cho nhà họ Ô biến mất thật sự. “Tôi sẽ báo cho ông Ô ngay!” Bác Ngô cố giữ vững đôi bàn tay đang run rẩy, vội vàng lấy điện thoại ra gọi vào một số điện thoại. Cuộc gọi vừa được kết nối, bác Ngô còn chưa kịp nói gì thì Ô Hoàn Vũ đang nằm dưới đất đã đột nhiên giật lấy điện thoại. Anh ta hét vào điện thoại: “Bố ơi, con bị người ta đánh, tên đó còn yêu cầu bố và ông nội vác xác tới gặp nó!” “Bố ơi, bố mau tới báo thù cho con với!” “Gì cơ, có kẻ to gan dám yêu cầu bố vác xác tới gặp nó ư. Con trai chờ bố nhé, bố sẽ tới ngay thôi!” Nói xong, cuộc gọi lập tức bị ngắt. Bố sắp tới, cũng không biết Ô Hoàn Vũ lấy đâu ra sức lực mà lại bò dậy từ dưới mặt đất. “Thằng oắt, bố tao mà tới thì mày chết chắc!” Nhìn thấy dáng vẻ kiêu căng phách lối này của Ô Hoàn Vũ, Diệp Viễn rất là cạn lời. Tại sao lúc nào những gia tộc võ đạo này cũng có mấy loại người tự cho là đúng và ăn hại kiểu này nhỉ?