Chương
Chờ đến khi Phượng Khương Trần mệt mỏi dừng tay lại, Cửu hoàng thúc mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, cũng không quan tâm đến vết thương tên người mình mà chỉ ôm chặt lấy Phượng Khương Trần: “Khương Trần, ta biết nàng phẫn nộ, biết nàng đau lòng, khổ sở, nhưng tất cả những thứ đó đều là những cảm xúc vô dụng, cho dù nàng đau lòng khổ sở đến mấy cũng không thể thay đổi được sự thật. Đánh cũng đã đánh, mắng cũng đã mắng rồi, bây giờ chúng ta nghiêm túc nói chuyện được không?’’
“Vâng.’’ Phượng Khương Trần đáp, dụi dụi vào lồng ngực Cửu hoàng thúc, chùi hết nước mắt nước mũi lên quần áo hắn.
Ai bảo huynh họ Đông Lăng, ai bảo ca ca và tẩu tử huynh hại chết cha mẹ ta, ai bảo huynh bình tĩnh, ai bảo huynh kiêu ngạo, bảo huynh… Trốn ngục.
Mỗi lần Phượng Khương Trần cọ cọ là lại cộng thêm cho Cửu hoàng thúc một tội danh, về phần Cửu hoàng thúc ôm nàng nói gì đó, nàng tỏ vẻ mình không nghe rõ.
Vừa đánh vừa mắng trút giận lên người Cửu hoàng thúc một hồi, Phượng Khương Trần đã bình tĩnh hơn rất nhiều.
Đúng như lời Cửu hoàng thúc nói, cho dù nàng đau lòng đến mấy thì cũng không thể thay đổi được sự thật, thay vì đau lòng khổ sở, nàng nên lên kế hoạch trả thù như thế nào thì hơn.
Nổ chết Hoàng thượng và Hoàng Hậu là hành vi điên rồ nhất, giết hai người bọn họ, khoan hẵng nói đến việc Đông Lăng sẽ rơi vào đại loạn, mà chính bản thân nàng cũng sẽ trở thành kẻ thù của toàn bộ bách tính Đông Lăng, Hoàng đế tiếp theo của Đông Lăng, thậm chí là cả đất nước cũng muốn giết nàng để báo thù cho Hoàng thượng và Hoàng Hậu.
Đươc rồi, khi đối thủ là vua của một nước và là mẫu nghi thiên hạ, tất cả những gì nàng có thể làm chính là bí mật lên kế hoạch, tuyệt đối không thể vội vàng.
Cửu hoàng thúc không ngừng lải nhải cằn nhằn một đống lời khuyên bảo, phá vỡ kỷ lục nói nhiều nhất trong một lần của hắn, nhưng trong khi nói, Cửu hoàng thúc lại phát hiện…
Phượng Khương Trần đang thất thần.
Cửu hoàng thúc nổi giận, hắn nhận ra tối hôm nay Phượng Khương Trần vẫn luôn khiêu khích giới hạn sức chịu đựng của hắn: “Phượng Khương Trần, nàng đang nghe bổn vương nói không đấy?’’ Nếu Phượng Khương Trần dám nói không, hắn nhất định sẽ bế người lên đánh một trận.
“Có.’’ Phượng Khương Trần là một người thông minh, vội vàng trả lời.
“Thật sao? Vậy nàng nói cho bổn vương nghe, vừa rồi bổn vương đã nói gì với nàng?’’ Từ giọng điệu này của Phượng Khương Trần, Cửu hoàng thúc lập tức hiểu rõ Phượng Khương Trần đã bình tĩnh lại.
Rất tốt, có thể tính sổ rồi!
Nói gì nhỉ?
Trong đầu Phượng Khương Trần hiện lên một đống dấu chấm hỏi, lúc nãy nàng không nghe nên căn bản không thể biết Cửu hoàng thúc đang nói gì, nhưng nếu nàng dám nói thật mình thất thần không nghe thấy, Cửu hoàng thúc chắc chắn sẽ nổi bão.
Đầu óc Phượng Khương Trần nhanh chóng xoay chuyển, nàng đang nghĩ xem nên nói gì mới có thể tránh được sự truy hỏi của Cửu hoàng thúc, đột nhiên… một tia sáng loé lên, nàng nghĩ đến một chuyện.
“Khụ khụ, Cửu hoàng thúc, huynh có biết chuyện mấy ngày trước Vân gia đã cầu hôn với ta không?’’ Việc này, cho dù nàng không nói, Cửu hoàng thúc sớm muộn gì cũng sẽ biết, hành động của Vân gia không hề khiêm tốn chút nào.
Chúc mừng, Phượng Khương Trần đã chuyển chủ đề quá thành công, quả nhiên Cửu hoàng thúc không còn quan tâm đến chuyện nàng thất thần nữa mà tăng thêm sức lực ôm lấy Phượng Khương Trần, uy hiếp hỏi: “Vân gia? Sao, nàng muốn gả vào Vân gia?’’
Không ngờ ánh mắt của Vân gia lại tốt đến mức có thể nhìn thấy ưu điểm của Phượng Khương Trần, không màng đến thanh danh của nàng mà cho người đến hạ sính lễ, đáng tiếc bọn họ đã chậm một bước, Phượng Khương Trần đã thuộc về hắn…’