Chương
Người có mắt nhận ra minh châu bị che lấp cũng không phải chỉ có một mình hắn. Cửu Hoàng thúc không ngờ thiên hạ này lại xuất hiện người có con mắt tinh tường giống như hắn, nhìn ra được Phượng Khương Trần này chính là viên minh châu bị che lấp.
Vân gia có thể không để ý đến lời bàn tán bên ngoài về Phượng Khương Trần, khăng khăng hỏi cưới Phượng Khương Trần có thanh danh xấu. Không thể không nói, mắt nhìn của chủ Vân gia thật tài tình.
Lúc này, Cửu Hoàng thúc cảm thấy thật may là hắn hành động sớm, không thì… Theo như quyết tâm theo đuổi cuộc sống bình thản của Phượng Khương Trần, không biết chừng nàng thực sự sẽ suy nghĩ gả vào Vân gia. Dù sao thứ mà Vân gia đưa ra chính là vị trí chính thê mà Phượng Khương Trần vẫn luôn muốn, mà đó còn là vị trí chủ mẫu cai quản Vân gia.
Đây chắc chắn là minh chứng có lợi nhất cho sự trong sạch của Phượng Khương Trần. Chỉ cần nàng gả vào Vân gia, dưới sự che chở của Vân gia, cả đời này nàng cũng sẽ không phải bị những lời đồn nhảm quấy nhiễu nữa, cả đời này nàng có thể bình yên suôn sẻ. Dựa vào thủ đoạn của Phượng Khương Trần, muốn sinh tồn ở hậu viện không thành vấn đề.
Nhưng… Biết rõ cuộc sống như vậy đối với một nữ tử mà nói là kết quả tốt nhất, Cửu Hoàng thúc vẫn không đồng ý.
Hạnh phúc của Phượng Khương Trần chỉ có hắn có thể cho, người khác đừng hòng. Có tốt đến mấy hắn cũng không cho phép Phượng Khương Trần đồng ý.
“Phượng Khương Trần, nàng muốn gả vào Vân gia à?” Cửu Hoàng thúc ôm chặt Phượng Khương Trần, mắt sáng như đuốc, thấy một hồi lâu Phượng Khương Trần không trả lời, hỏi lại lần nữa.
Hắn sợ, sợ Phượng Khương Trần hối hận, hối hận vì cứ theo hắn mà không có danh phận…
Gả vào Vân gia? Tất nhiên là không muốn rồi. Nàng không trả lời là bởi vì cảm thấy câu hỏi này của Cửu Hoàng thúc thật sự ngớ ngẩn, thật sự không đáng để trả lời. Nếu nàng muốn xuất giá thì lúc trước đã không mặc kệ cho Cửu Hoàng thúc bò lên giường của nàng.
Chỉ có điều, thấy Cửu Hoàng thúc thật sự căng thẳng, hỏi lại lần nữa nên tất nhiên nàng sẽ không trả lời thành thật. Hiếm có cơ hội tốt như vậy, dĩ nhiên nàng muốn cho Cửu Hoàng thúc căng thẳng một chút.
Phượng Khương Trần khẽ nghiêng đầu, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Vân gia không tệ, Vân gia có thành ý như vậy, không để ý đến thanh danh của ta mà tới cầu hôn, ta nghĩ làm đương gia chủ mẫu của Vân gia chắc là sẽ không quá khó khăn.”
“Nàng muốn làm đương gia chủ mẫu của Vân gia?” Cửu Hoàng thúc cao giọng, giọng điệu vội vã.
“Ta không xứng sao?” Phượng Khương Trần hỏi, trong mắt lóe lên ánh sáng nguy hiểm.
Cửu Hoàng thúc dám nói không xứng, nàng lập tức đá bay Cửu Hoàng thúc. Nếu Cửu Hoàng thúc nói xứng, vậy nàng còn trả lời cái gì nữa chứ.
Tiếc là, Cửu Hoàng thúc cũng không ngu ngốc. Làm sao hắn không nghe được ý tứ trong lời nói của Phượng Khương Trần, Cửu Hoàng thúc cười khẩy, uy hiếp: “Phượng Khương Trần, nàng muốn làm đương gia chủ mẫu của Vân gia sao? Ta nói cho nàng biết, nàng đừng nằm mơ, bản vương không cho phép. Nàng dám đồng ý lời cầu thân của Vân gia thì bản vương dám đem binh ở Vân thành, san bằng Vân gia. Bản vương muốn xem đến lúc đó nàng gả cho ai.”
Thấy vẻ mặt Phượng Khương Trần bình thản, Cửu Hoàng thúc lại nói thêm một câu: “Phượng Khương Trần, đừng tưởng rằng bản vương chỉ nói cho có, bản vương nói được làm được. Không tin nàng thử xem, nàng dám đồng ý lời cầu thân của Vân gia, nghĩa là nàng dám làm cho Vân gia bị hủy diệt, khiến cho Vân gia hận nàng cả đời.”
Nếu như câu trước là lời uy hiếp, thì câu này chính là giết. Cửu Hoàng thúc lại tăng thêm sức mạnh ở tay, giống như muốn nhào nát Phượng Khương Trần.
Phượng Khương Trần có cảm giác không hít thở được, trên người Cửu Hoàng thúc phát ra sát khí và sự tàn nhẫn, làm cho nàng có chút hoảng hốt. Nàng không ngờ chỉ nói đại một câu mà lại khiến cho Cửu Hoàng thúc tức giận đến như vậy, thậm chí có ý định vì nàng mà mang quân của Vân thành đi đánh.
Phượng Khương Trần nàng có tài đức gì mà xứng đáng được nam nhân tốt như vậy yêu thương, xứng đáng với cái danh tai họa hồng nhan.