Chương
Mặc dù Tường Hòa điện được canh phòng cẩn mật, nhưng vừa lúc gặp thích khách nên Cấm vệ quân khó tránh khỏi khẩn trương, Tường Hòa điện lần nữa được tăng cường canh gác. Lam Cửu Khánh nhân cơ hội này, khóe léo né tránh được các thủ vệ, lẻn vào Tường Hòa điện.
Trái ngược với những trọng binh canh gác ngoài phòng, trong điện lại trống rỗng, thậm chí cả một nô tài cũng không có, khi Lam Cửu Khánh bước được bước chân đầu tiên đã phát hiện ra mình bị lừa rồi.
“Đáng chết!”
Lam Cửu Khánh quay người định bỏ đi, sau lưng có một cỗ hàn khí đột ngột tấn công, Lam Cửu Khánh ngả người về phía trước để tránh đòn tập kích trong bóng tối của đối phương, đồng thời rút kiếm phản công.
Keng…
Hai thanh trường kiếm giao nhau, phát ra tia lửa và âm thanh chói tay, bởi vì một đòn này ở gần nên hai người cũng nhìn thấy rõ dáng vẻ của đối phương.
“Phù Lâm?” Một tia khiếp sợ lóe lên trong mắt Lam Cửu Khánh.
Hóa ra là hắn ta.
Không nghĩ tới, y nhất thời không để ý người này, lại để cho hắn ta nhảy đến trước mặt Hoàng thượng rồi, dùng thủ đoạn hay lắm, không hổ là hậu nhân của Thần miếu Phù thị. Khó trách, khó trách hoàng thượng hạ quyết tâm làm lễ trời, nếu là hắn ta thì hoàn toàn có thể.
“Ngươi là ai? Ngươi quen biết ta?” Phù Lâm bước tới gần Lam Cửu Khánh, cẩn thận dò xét người trước mặt, hắn ta khẳng định chưa từng gặp qua người này.
Không biết ta cũng tốt.
Toàn thân Lam Cửu Khánh đều tỏa ra sát khí, lạnh lùng nói: “Hậu nhân Thần miếu Phù thị, sao ta lại không biết.”
“Nếu ngươi biết rõ ta là ai, vậy thì ngươi là hậu nhân Lam thị hay là hậu nhân của Phượng Ly?” Phù Lâm phản ứng rất nhanh, người biết được điều này, ngoại trừ Hoàng thượng của tứ quốc ra thì chỉ còn hai tộc người.
“Ta họ Lam.” Lam Cửu Khánh không có ý định giấu diếm, chỉ cần Phù Lâm tùy tiện điều tra một chút cũng có thể biết rõ thân phận của y.
Hắc y nhân diện là điểm đặc trưng của Lam Cửu Khánh, dù y có làm việc gì cũng luôn ăn mặc như thế này, y không che giấu thân phận của mình, có đôi khi, không che giấu chính là cách che giấu tốt nhất.
“Lam? Ngươi là hậu nhân của hoàng tộc tiền triều?” Trong mắt Phù Lâm thoáng hiện lên một tia nghi hoặc, hậu nhân tiền triều không nên xuất hiện ở nơi này, bọn họ lo trốn còn không kịp, sao có khả năng hiện thân trong hoàng cung Đông Lăng.
“Họ Lam thì nhất định phải là hậu nhân tiền triều sao?” Lam Cửu Khánh trào phúng nói.
Chính vì y phô trương nói mình họ Lam nên về sau, Hoàng thượng tứ quốc có điều tra lai lịch của y cũng không tin y là hậu nhân của hoàng thất tiền triều. Hậu nhân hoàng thất tiền triều sẽ không bao giờ công khai thân phận một cách quang minh chính đại, nói mình họ Lam, trừ phi muốn chết.
“Quả là như vậy, nếu thật sự là hậu nhân của hoàng tộc tiền triều, ngươi cũng không dám nói mình họ Lam. Ngươi rốt cuộc là ai? Tại sao lại biết ta?” Phù Lâm cũng nghĩ như vậy, tứ quốc kết liên minh đuổi giết, nếu như hoàng tộc Lam thị còn huyết mạch tồn tại ở nhân thế, nhất định sẽ giống như con chuột, không dám gặp người, hoặc là giấu đầu hở đuôi, tuyệt đối không thừa nhận mình họ Lam, bởi vì, chỉ có như vậy mới có thể sống sót.
Hừ… Lam Cửu Khánh không trả lời, cười lạnh một tiếng, nếu đã biết người Hoàng thượng cần thì y cũng không cần ở lại đây lâu hơn, thân thủ Phù Lâm không tệ, bên ngoài còn có trọng binh canh phòng nghiêm ngặt, y muốn giết Phù Lâm là chuyện không thể.
Lam Cửu Khánh nhấc chân lên, chuẩn bị rời đi.