Chương
Không phải trúng độc, vậy tình trạng này là gì?
Giả trúng độc à?
Sau khi Phượng Khương Trần chẩn đoán bệnh, nguyên nhân Lam Cửu Khánh hôn mê là do hệ thần kinh không bình thường và mất máu quá nhiều tạo thành, nàng rất tin khả năng chẩn đoán bệnh của mình.
Phượng Khương Trần rút tay trái về, phất ống tay áo che đi thiết bị y tế, sau đó quay người lấy một cái ống nghiệm, thu vài giọt máu đen rồi đưa cho Tô Vân Thanh : “Tìm những động vật nhỏ thử xem trong máu có độc hay không.”
Lam Cửu Khánh không có trúng độc, máu đen này không phải là độc huyết, có lẽ đây là một loại dược liệu đặc biệt, có thể khiến người ta chảy ra máu đen trong thời gian ngắn, tạo thành biểu hiện giả trúng độc.
“Hả? Máu này không có độc sao?” Máu đã đen như vậy rồi, không có độc? Tô Vân Thanh không tin.
Phượng Khương Trần gật đầu: “Tim của Cửu Khánh rất bình thường, ta nghi ngờ huynh ấy không hề trúng độc.” Để Tô Vân Thanh ra ngoài, cũng là vì muốn đuổi hắn đi, để nàng có thể dùng thiết bị y tế trong hòm dụng cụ tiến hành phân tích máu.
“Không trúng độc? Tốt quá rồi, ta đã nói mà, trên thế gian này không có loại độc này có thể khiến Cửu Khánh lâm vào tình trạng này.” Không trúng độc nghĩa là Cửu Khánh sẽ không sao, Tô Vân Thanh xóa bỏ mọi lo lắng trước đó, nhận lấy ống nghiệm từ trong tay Phượng Khương Trần: “Ta đi thử ngay.”
Trong mật thất, chỉ còn hai người là Lam Cửu Khánh và Phượng Khương Trần, Phượng Khương Trần vẫn duy trì nguyên tắc của bản thân, không tò mò mở mặt nạ của Lam Cửu Khánh ra, Lam Cửu Khánh luôn dùng mặt nạ để gặp người, chắc chắn là có nguyên do, nàng không cần phải đi vạch trần bí mật của người ta, lúc Lam Cửu Khánh muốn nói, tự nhiên sẽ nói cho nàng biết, nàng gấp gì chứ.
Hiện tại vẫn chưa xác định được trong máu Lam Cửu Khánh chứa gì, Phượng Khương Trần không dám tùy tiện chữa trị, nếu lỡ dùng sai thuốc, vậy thì thảm rồi.
Phượng Khương Trần chỉ đơn giản cầm máu cho Lam Cửu Khánh, sau đó lấy ra máy phân tích từ trong túi y tế, ngồi chồm hổm dưới đất tiến hành phân tích máu.
Rất nhanh liền có kết quả…
“Đây đích thị là kết quả của thiết bị công nghệ cao trong quân đội sao?” Phượng Khương Trần nghi ngờ nhìn máy phân tích, thật sự không muốn nhìn kết quả, bởi vì kết quả phân tích là: không xác định được chất gì chứa trong máu.
Không biết, không biết con em ngươi…
Không biết chất gì là ý gì, muốn ta chữa trị thế nào đây?
Phượng Khương Trần nhịn không được xúc động muốn đạp một cước cho máy phân tích này, cất cái máy hỏng này vào.
Được rồi, công nghệ cao không có tác dụng, vậy thì đành dùng cách nguyên thủy nhất chính là đợi kết quả của Tô Vân Thanh .
Cũng may, Tô Vân Thanh biết chuyện này rất gấp nên không để Phượng Khương Trần chờ quá lâu, một phút sau đã vội vã chạy vào: “Không có độc, trong máu của Cửu Khánh không có độc, ta cố ý tìm một con chó nhỏ, nếu có độc thì nhất định nó sẽ không chịu được, kết quả, đã một phút trôi qua nhưng con chó nhỏ đó vẫn còn vui vẻ.”
Biết được kết quả này, Tô Vân Thanh thiếu chút đã vỗ tay, trầm trồ khen ngợi, phải biết hôm nay hắn đã sợ như thế nào, nếu Cửu Khánh trúng độc chết, hắn cũng sẽ xúc động đến mức đâm đầu chết theo.
Phù… Phượng Khương Trần thở phào nhẹ nhõm, đôi khi dùng cách nguyên thủy nhất còn tốt hơn là dùng công nghệ cao, vừa nghĩ tới máy phân tích đưa ra kết quả “Không biết chất gì”, Phượng Khương Trần có chút xúc động.