Chương
Quá kém rồi, cho dù không tra ra là chất gì thì cũng có thể nhắc nhở có hại với con người hay không chứ.
“Không có độc là tốt rồi, không có độc thì chúng ta sẽ dùng cách bình thường để chữa trị. Đi kiếm vài người đến đây, Cửu Khánh cần truyền máu.” Đây không phải là lần đầu tiên, Phượng Khương Trần cũng không cần phải giấu diếm, Tô Vân Thanh biết rõ truyền máu trong miệng Phượng Khương Trần có nghĩa là gì.
Hai người chia ra hành động, Tô Vân Thanh đi tìm người, còn Phượng Khương Trần xử lý vết thương cho Lam Cửu Khánh, đối với tổn thương hệ thần kinh, Phượng Khương Trần không dám tùy tiện dùng thuốc, chỉ dám truyền nước biển và chất dinh dưỡng để Lam Cửu Khánh duy trì thể lực.
Không quan tâm đến máu đen trên người Lam Cửu Khánh, nàng nhanh chóng xử lý miệng vết thương và khâu lại từng mũi ở miệng vết thương.
Phượng Khương Trần không cần động đến huyệt vị của cánh tay trái, khi đến thời điểm sẽ tự động cởi bỏ, xem ra Lam Cửu Khánh cũng biết nếu để huyệt vị như bình thường, sẽ khiến cánh tay y phế đi, lúc phong bế huyệt vị đã chừa lại một tay.
Khi Tô Vân Thanh mang người đến mật thất, Phượng Khương Trần đã băng bó vết thương cho Lam Cửu Khánh rất kỹ rồi, nhưng mà dáng vẻ của Lam Cửu Khánh vẫn như trước, không có dấu hiệu tỉnh lại.
Phượng Khương Trần chỉ vào chai nhỏ giọt, bảo Tô Vân Thanh nhìn, khi nào sắp hết thì đi gọi nàng, Tô Vân Thanh vội vàng gật đầu, sau đó… Rất chân thành mà nhìn chằm vào cái chai, không hề nhúc nhích.
Vốn dĩ Phượng Khương Trần muốn nói Tô Vân Thanh không cần nhìn chăm chú như vậy, nhưng vừa nghĩ lại thôi, để Tô Vân Thanh kiếm chút chuyện để làm còn hơn là ngồi đó lo lắng.
Mặc dù Phượng Khương Trần đoán được Lam Cửu Khánh không trúng độc, nhưng nàng lại không phân tích ra thành phần trong máu của y, có hại hay không cũng không biết, còn về phần hệ thần kinh không bình thường, không biết là cái gì không bình thường, càng không biết mó có ảnh hưởng đến cơ thể của Lam Cửu Khánh hay không…
Thật không biết là tên khốn này giở chiêu quái gở như vậy, may là gặp được nàng, nếu gặp người bình thường thì đã trực tiếp giải độc rồi, vậy thì Lam Cửu Khánh nhất định sẽ rất thảm.
Bận rộn cả một buổi tối, điều Phượng Khương Trần có thể làm được đều làm hết rồi, nhưng Lam Cửu Khánh vẫn không tỉnh lại, vì vậy, cứ cách ba mươi phút, nàng sẽ đo thân nhiệt và bắt mạch cho Lam Cửu Khánh một lần.
Tất cả các chỉ số đều bình thường, nhưng Lam Cửu Khánh không có dấu hiệu tỉnh lại, khiến Phượng Khương Trần nghi ngờ bộ y tế thông minh, thứ đồ công nghệ cao này có đáng tin cậy hay không?
Nhưng mà, công nghệ cao không đáng tin nhưng kinh nghiệm lâm sàng của nàng thì có thể tin được, kết quả của nàng và bộ y tế thông minh giống nhau, tức là Lam Cửu Khánh không hề xảy ra chuyện gì, các chỉ số của y đều giống với người bình thường.
Đương nhiên, ngoại trừ hệ thần kinh không bình thường chết tiệt đó.
Thời gian trôi qua, Tô Vân Thanh từ tin tưởng dần chuyển sang nghi ngờ, hiện tại lại cảm thấy rất bất an, trời đã sắp sáng nhưng Lam Cửu Khánh không có dấu hiệu tỉnh lại, Tô Vân Thanh lo lắng đến sắp điên rồi, cuối cùng cũng không duy trì được vẻ khiêm tốn nữa.
Có biết hôm nay là ngày gì?
Hôm nay là ngày Hoàng thượng làm lễ tế trời, mặc dù bọn họ không muốn phá hỏng lễ tế nhưng Lam Cửu Khánh vẫn phải tỉnh lại, nếu không thì… chuyện sẽ rất nghiêm trọng.
“Khương Trần, khi nào Cửu Khánh mới tỉnh lại?” Tô Vân Thanh không còn cách nào khác, mở miệng hỏi Phượng Khương Trần. Hắn biết Phượng Khương Trần đã cố gắng hết sức, vốn không muốn gây áp lực cho nàng nhưng hắn phải chịu áp lực rất lớn.
Phượng Khương Trần lắc đầu: “Ta cũng không biết khi nào Cửu Khánh mới tỉnh lại, cơ thể của huynh ấy không có vấn đề gì, ta cũng muốn bắt tay vào chữa trị nhưng không thể, việc chúng ta có thể làm bây giờ là chờ đợi.” Khi nào sự khác thường trong hệ thần kinh Lam Cửu Khánh biến mất, khi đó mới có thể tỉnh lại.