Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương
Phượng Khương Trần nhìn từ xa đã cảm thất rất thất vọng rồi, tới gần nhìn càng thất vọng hơn. Con ngựa này vừa thấp vừa béo, so với con ngựa chiến toàn thân đen bóng khỏe mạnh kia của Vương Thất thật sự là một trời một vực.
Phượng Khương Trần cảm thấy giờ phút này ngay cả tâm tư cưỡi ngựa chính mình cũng không có, muốn cưỡi ngựa, có lẽ chỉ có thể đi tìm Vũ Văn Nguyên Hòa, xem chỗ đó của hắn, hẳn là ngựa chiến rất nhiều.
“Các vị tiểu thư có thời gian nửa canh giờ, có thể thuần phục ngựa lúc này.” Thái giám cất giọng the thé nói.
Đám người Vũ Đào quận chúa gật đầu một cái, đang cố gắng tạo dựng quan hệ tốt với con ngựa, nói cách khác, chính là vuốt mông ngựa, thật sự chính xác vuốt mông ngựa, để cho con ngựa cảm thấy thoải mái, như vậy mới có thể phối hợp với ngươi.
Phượng Khương Trần rất kinh ngạc. Mặc dù người biết cưỡi ngựa đều hiểu rõ, chỉ có hầu hạ con ngựa thoải mái rồi, nó mới ngoan ngoãn phối hợp với ngươi, xông pha điên cuồng, mới có thể ngày đi nghìn dặm, nhưng mà…
cô nương biết ra tay chải lông cho con ngựa lại không có mấy người. Dù sao cưỡi ngựa đối với các nàng mà nói chỉ là một hoạt động giải trí, để kết thân với nhau, trước khi các nàng cưỡi ngựa đều có người chăm sóc ngựa chuẩn bị sẵn sàng cho rồi.
Thiếu nữ tên Dực Cần đó thật đúng là đặc biệt, vừa nhìn là biết có sư phụ nỗi tiếng chỉ dạy rồi.
Dực Cẩn? Tôn Dực Cẩn.
Phượng Khương Trần nhớ ra rồi, Tôn gia là quý tộc tiền triều, nay đã sa sút. Hình như tháng sau đại tiểu thư của Tôn gia này sẽ gả cho con trai của Triệu Quốc Công thì phải.
Thật đáng tiếc, một tiểu thư khuê các văn thao võ lược như vậy lại phải vì gia tộc, không thể không gả cho công tử quần là áo lượt kia của Triệu gia.
Đương nhiên, đối với loại chuyện này Phượng Khương Trần cũng chỉ có thể thở dài một tiếng. Dù sao nữ tử ở thời đại này xuất giá đều là vì gia tộc, vì gia đình, hoàn toàn không có tình cảm gì đáng nói.
Chỗ tốt của việc kết hợp hai họ, lợi ích của kết giao hai nhà không có quan hệ gì với tình cảm.
Sau khi cảm thán một tiếng, Phượng Khương Trần lại bắt đầu ‘vuốt mông ngựa”. Mặc dù nàng không muốn giành được thành tích tốt ở trong trận thi đấu này, nhưng nàng cũng không muốn chết ở trong trận thi đấu này.
Có điều, cách làm của Phượng Khương Trần không giống như những người khác. Nàng dựa sát vào con ngựa, kiểm tra thân thể cho con ngựa, lắng nghe nhịp tim của nó, nhìn vào ánh mắt của nó, quan sát móng ngựa của nó, cẩn thận kiểm tra bộ lông của nó.
Con ngựa rất khỏe mạnh, không bị cho ăn thuốc, giữa đường sẽ không xuất hiện vấn đề gì. Trên móng ngựa cũng không có vết tích đóng đinh gì đó, sẽ không xảy ra chuyện đang chạy thì phát điên.
Phượng Khương Trần cảm thấy yên tâm hơn một chút rồi. Nàng không cầu con ngựa này phối hợp với nàng, chỉ cầu con ngựa này đừng hãm hại nàng mà thôi…
Nửa canh giờ nhanh chóng trôi qua, cho dù mọi người vuốt mông ngựa đủ hay chưa, cuộc thi cũng phải bắt đầu rồi.
Cuộc thi rất đơn giản, chính là mọi người chạy một vòng quanh biệt viện Hoàng gia.