Chương
Một vòng này khoảng chừng mười ki lô mét, trên đường đi sẽ bồ trí một số chướng ngại vật, người đầu tiên vượt qua tất cả chướng ngại vật và hoàn thành đường đua sẽ là người chiến thắng.
Nhìn tưởng chừng như đơn giản nhưng khó chính là ở bên trong những chướng ngại vật đó.
Những chướng ngại được bố trí trên đường đi, trừ Phượng Khương Trần ra thì người tham gia cuộc thi khác hoặc ít hoặc nhiều cũng biết một chút.
Phượng Khương Trần nhìn thầy máy lần Tôn Dực Cần dáng vẻ muốn nói, biết nàng ta có lòng tốt, nhưng Phượng Phương Trần lại lắc đầu.
Cùng Phượng Khương Trần nàng có liên quan, nhất định sẽ trở thành cái gai trong thịt, cái đỉnh trong mắt An Yên công chúa, Tôn gia đã đủ loạn rồi, không cần thiết phải vì Phượng Khương Trần nàng mà đắc tội lần nữa với hoàng thắt.
Đến lúc đó không phải là chuyện một Tô Dực Cần gả vào Triệu Gia thì có thể giải quyết được.
Thái giám không biết từ đâu lấy tới một cái chiêng, leng keng một tiếng vọng lại: “Mời các vị tiểu thư chuẩn bị… lên ngựa.”
Những con ngựa thấp bé, cho dù là nữ tử cũng không cần người giúp đỡ, mười người gần như hoàn thành động tác lên ngựa cùng lúc.
Tất nhiên về việc tư thế ra sao, vậy thì cũng đừng gò ép quá.
Phượng Khương Trần cố ý chậm một nhịp, một dáng vẻ vụng về.
Không ngoài bắt ngờ, khiến cho mọi người đều cười ầm lên, An Yên công chúa càng dương dương tự đắc.
Không có cách nào, Phượng Khương Trần nổi tiếng là bắt tài, mặc dù lúc trước có một lần mạnh mẽ, nhưng làm sao có thể thay đổi suy nghĩ của mọi người trong chớp mắt?
Hơn nữa, dáng vẻ mạnh mẻ lúc trước cũng chỉ là về khí thế, cũng không có hành động thực tế nào, mặc dù tư thế giương cung rất tốt, nhưng lại không bắn tên ra ngoài.
Phượng Khương Trần không quan tâm, không giống dáng vẻ uy nghỉ rạng rỡ của các vị tiểu thư, cả người Phượng Phương Trần đều lộ ra vẻ vô cùng lơ đãng, khắp người tản ra một vẻ không có gì quan trọng.
Thứ hạng ở lễ hội hoa đào đối với tiểu thư khác mà nói đó là chính là vinh dự, là vốn liếng để lầy chồng, nhưng đối với Phượng Khương Trần mà nói chỉ cần không bôi nhọ nàng là được rồi.
Lấy chồng?
Cả đời này của nàng cũng không có cơ hội lập gia đình, ở thời đại này, không một người đàn ông nào dám phạm phải sai lầm lớn nhất thiên hạ cưới Phượng Khương Trần nàng.
Mười người vừa lên ngựa, thái giám lại hét to: “Chuẩn bị… bắt đầu.”
Leng keng… chiêng đồng vang lên, những con ngựa bị giật mình, căn bản không cần người kiểm soát mà đều chạy băng băng.
“Cha!
Chúng nữ kêu lên một tiếng, nắm chặt dây cương, kiểm soát con ngựa dưới hông, một đường lao về phía trước.
Phượng Khương Trần không nhanh không chậm, nàng căn bản không có ý định tranh giành vị trí thứ nhất, hơn nữa, nàng cũng không quen với những chướng ngại vật ở đây, nàng không có hứng thú chơi trội.
Nhanh hơn người khác một chặng thì là tiên phong, nhanh hơn hai chặng thì có thể sẽ thành tiên liệt.
Danh dự quan trọng nhưng tính mạng của nàng càng quan trọng hơn.
Giữa tiếng reo hò của chúng nữ, Vũ Đào quận chúa một người một ngựa xông ra ngoài, Phượng Khương Trần mặt đầy ngưỡng mộ.