Chương
“Ngài muốn lão phu đối phó với Tả An Phụ?” Tả An Phụ là Tể tướng của Tây Lăng, cũng là nam tử mà trưởng công chúa Tây Lăng ái mộ. Người đã khiến cho đại tài tử Ẩn Li bị cắm sừng nửa đời người.
“Không. Bổn vương muốn tiên sinh giành lấy.” Không cần Ẩn Li tiên sinh đối phó với Tả An Phụ, ông ta từ một thư sinh mà có thể trở thành Tể tướng, có quá nhiều điểm không sạch sẽ.
Chỉ cần Hoàng hậu và Tây Lăng Thiên Vũ chịu ra tay, cho dù là Hoàng thượng không muốn thay đổi Tể tướng cũng không được. Hơn nữa, Tả An Phụ đã làm Tể tướng nhiều năm như vậy, Hoàng thượng Tây Lăng cũng càng ngày càng bất mãn với ông ta. Cho Hoàng thượng một lý do Hoàng thượng sẽ rất vui lòng thay đổi Tể tướng.
Trái tim Ẩn Li tiên sinh rung động, trong đôi mắt bình tĩnh lóe lên tia sáng.
Không một nam nhân nào có thể cự tuyệt sự cám dỗ của quyền lực, nhưng nghĩ đến tình cảnh hiện tại của bản thân, đừng nói là làm Tể tướng, cho dù muốn làm một chức vị có thực quyền cũng không được.
Ẩn Li tiên sinh đè nén sự không cam chịu vào lòng, tự chế giễu: “Vương gia đang nói đùa đó sao. Lẽ nào Vương gia không biết Hoàng thượng có bao nhiêu bất mãn đối với Lâm gia ta, làm sao Hoàng thượng có thể để ta một bước trở thành người đứng đầu quan văn.”
Cửu Hoàng thúc biết Ẩn Li tiên sinh đã động lòng, giọng nói ôn hòa khuyên giải: “Trước khác nay khác. Lâm gia bị lạnh nhạt nhiều năm như vậy vẫn an phận thủ thường, nếu Ẩn Li tiên sinh có thể để Hoàng thượng thấy được lòng trung thành của Lâm gia, cộng với sự giúp đỡ trong cung, Lâm gia muốn quật khởi cũng không khó.”
Sự đời thay đổi chưa biết trước được điều gì, lòng của Hoàng đế chính là thứ không đáng tin cậy nhất thế gian. Hai mươi năm qua, Hoàng thượng Tây Lăng cũng chỉ lạnh nhạt với Lâm gia, cũng không có diệt trừ tận gốc Lâm gia, thậm chí còn gả muội muội ruột. Tuy có ý làm nhục Ẩn Li, nhưng chẳng phải cũng đã chừa một con đường sống cho Lâm gia đó sao.
“Không khó sao? Nếu không khó tại sao Lâm gia ta lại ngày càng sa sút? Tại sao lão phu lại buồn bực, suy sụp? Vương gia, ở tuổi này của lão phu muốn nhảy vọt lên làm Tể tướng cũng không phải là chuyện dễ dàng.” Ẩn Li tiên sinh không lạc quan giống như Cửu Hoàng thúc như vậy. Những chuyện xảy ra năm đó có thể nói là một đòn đả kích chí mạng đối với ông ta, và ông ta hy vọng rằng Cửu Hoàng thúc có thể giúp ông ta nhiều hơn.
Cửu Hoàng thúc cười lạnh lùng: “Nếu tiên sinh cho rằng bản thân không làm được, bổn vương không ngại giúp tiên sinh một chặng.”
Đến chút bản lĩnh này mà Lâm gia và Ẩn Li tiên sinh cũng không có thì không đáng để hắn đích thân tới gặp. Hắn không ngại giúp đỡ Ẩn Li một chặng, nhưng đến lúc đó, Ẩn Li chỉ là một con rối, hoàn toàn nằm trong tầm kiểm soát của hắn.
Ẩn Li dài ra một hơi, vốn chỉ là thăm dò một chút, muốn Cửu Hoàng thúc ra sức nhiều hơn nhưng không ngờ Cửu Hoàng thúc lại trực tiếp đáp ứng mọi chuyện, và Cửu Hoàng thúc sẽ làm tất cả mọi thứ. Điều này chứng tỏ ông ta và Lâm gia bất tài như thế nào, sau này ông ta còn có tư cách nói chuyện trước mặt Cửu Hoàng thúc sao?
Ẩn Li vội vàng nói: “Ý tốt của Vương gia lão phu ghi nhận trong lòng, là lão phu đã nghĩ nhiều rồi. Có kế hoạch của vương gia và nương nương, với sức lực của toàn Lâm gia, giúp lão phu lên vị trí đó cũng không phải không thể.”
“Ẩn Li tiên sinh có thể nghĩ như vậy là tốt rồi.” Muốn không bỏ sức mà có được vị trí cao thì thật là ngây thơ rồi.
Nhưng Cửu Hoàng thúc có thể hiểu được cách nghĩ của Ẩn Li. Thế gian này ai chẳng muốn không khổ cực mà lại có được thu hoạch.
Ý định hợp tác về cơ bản đã đạt được, về phần hành động cụ thể ra sao là việc riêng của mỗi người, không cần bàn bạc chi tiết. Ẩn Li tiên sinh lau mồ hôi trên trán, điều chỉnh cảm xúc và lấy lại phong thái danh sĩ.