Chương
Nhìn thanh niên tuổi tác không lớn nhưng lại điềm đạm ung dung, cử chỉ có chừng mực trước mặt, Ẩn Li không khỏi hỏi: “Lão phu có một chuyện không hiểu là tại sao Vương gia lại phải giúp đỡ ta?”
Người chán nản thế gian này không chỉ có mình ông ta, Cửu Hoàng có rất nhiều lựa chọn, còn ông ta không có lựa chọn nào khác ngoài Cửu Hoàng thúc, Hoàng thượng bất mãn với ông ta và Lâm gia, từ đó cũng không có bất kỳ người nào dám dùng ông ta, ông ta có bao nhiêu tài hoa chăng nữa cũng vô ích.
“Bổn vương thán phục tài hoa của ông, nhân tài như tiên sinh không nên bị chôn vùi.” Nói ra lý do này ngay cả bản thân Cửu hoang thúc cũng không tin, nhưng hiện tại hắn có thể nói ra chỉ có lý do này.
Lâm gia vì chuyện của vương triều trước mới bị hoàng thất Tây Lăng nghi kỵ. Lâm gia là một trong số ít gia tộc ở đại lục Cửu Châu vẫn còn nghĩ đến vương triều trước. Người như vậy Cửu Hoàng thúc muốn mạo hiểm thử một lần.
Tất nhiên, cho dù thất bại hắn cũng không có tổn thất gì, cục diện vương triều Tây Lăng có Tây Lăng Thiên Vũ kiểm soát, hắn không cần lo lắng nhiều.
Một Tể tướng, dù quyền thế lớn đến đâu cũng là Hoàng thượng ban cho, chỉ cần Hoàng thượng nói một câu thì lập tức có thể bị quét sạch.
“Vương gia coi trọng lão phu là vinh hạnh của lão phu. Lão phu đã vô tri vô thức nửa đời, cũng đến lúc nên tỉnh táo rồi.” Trong mắt của Ẩn Li tiên sinh hiện ra ánh sáng, ý chí chiến đấu vực dậy.
Bạch y Khanh tướng tuy thanh cao, nhưng cuối cùng không nắm được đại quyền, có thể bày ra bất bình khiến người ta nhiệt huyết sôi trào.
Ẩn Li tiên sinh dường như tìm được nhiệt huyến và tinh thần chiến đấu năm đó, mà tất cả những điều này đều là nam tử trẻ tuổi trước mặt mang đến cho ông ta.
Nghĩ đến tương lai của mình lại do một nam tử trẻ tuổi quyết định, Ẩn Li tiên sinh có chút kỳ lạ không thể nói thành lời, trong lòng ẩn giấu một cảm giác gượng gạo, nhưng khi nhìn thấy kỹ năng và mưu kế hơn người của Cửu Hoàng thúc, ông ta lại cảm thấy đó là điều hiển nhiên.
Hiền thần cũng muốn gặp được minh quân, có lẽ thanh niên trước mặt chính là minh quân của ông ta. Nghĩ đến đây, ông ta bất giác có thêm phần kính trọng khi đối mặt với Cửu Hoàng thúc, Cửu hoàng Thúc cũng coi đó là chuyện đương nhiên không hề cho là có gì không ổn.
Đến nửa đêm, cho dù là cuộc vui ở trên thuyền hoa cũng phải kết thúc. Cửu Hoàng thúc nghĩ đến Phượng Khương Trần đang đợi hắn ở quán trọ, cũng không muốn nán lại lâu, vì vậy cáo lỗi với Ẩn Li tiên sinh và rời đi sớm.
Giống như lúc tới, Cửu Hoàng thúc một mình đi lên từ tầng dưới của thuyền hoa. Nhưng không ngờ vừa đến thuyền hoa thì có một mùi hương lạ xông vào mũi, sắc mặt Cửu Hoàng lạnh lùng, chuẩn bị ra tay thì lại có giọng nói của một ông già từ trong bóng tối vọng ra: “Xin công tử thứ tội, tiểu nhân không có ác ý. Chỉ là điện hạ có lệnh, tiểu nhân không thể không ra.”
Một ông già tóc bạc trắng lưng gù đi ra từ chỗ tối và quỳ xuống dưới chân Cửu Hoàng thúc tạ tội…
Lão già lưng gù bò lổm ngổm trên mặt đất, không có sát khí cũng không có đề phòng. Chỉ cần một cái nhấc chân nhẹ Cửu Hoàng thúc đã có thể giẫm chết đối phương, chắc chắn đối phương không phải là địch, Cửu Hoàng thúc cũng thu chiêu lại.
“Điện hạ? Điện hạ của ông là người nào?” Lúc này Cửu Hoàng thúc mới nhận ra mùi hương này hoàn toàn không làm cho hắn khó chịu, nhưng lại bám trên y phục của hắn rất lâu, vừa đến gần liền có thể ngửi thấy mùi thơm của nữ nhi trên người hắn.
Đúng vậy, mùi thơm của nữ nhi, mùi hương này rất giống với mùi thơm cơ thể của nữ tử, chỉ dựa vào mùi này là có thể đoán được hắn vừa mới đi ra từ đâu và đã làm gì.
Nghĩ đến đây, sắc mặt của Cửu Hoàng thúc tối sầm lại, lập tức đoán ra được lão già này là người của ai.
Lão già tóc trắng lưng gù bị Cửu Hoàng thúc làm cho sợ đến mức toàn thân nằm trên mặt đất, run rẩy nói: “Công tử thứ tội, tiểu nhân chỉ là làm theo lời căn dặn của điện hạ. Điện hạ nói công tử không thích gần gũi với mỹ nhân, không dám sắp đặt mỹ nhân ở bên nên dùng nữ nhi hương này tặng cho công tử, để mọi người tin rằng công tử thực sự đã bước ra từ thuyền hoa.”