Chương
Tất nhiên, điều quan trọng nhất là làm cho cọp cái nhà vị công tử này tức giận, ông ta không dám nói ra điều này, sợ nói ra sẽ phải bỏ mạng tại đây.
“Điện hạ nhà ông có lòng rồi, hương bổn… công tử chuyển lại cho điện hạ nhà ông, ân tình này bổn công tử đã nhận, ngày khác nhất định sẽ tặng lại đại lễ.” Nghe lão già nói như vậy, Cửu Hoàng thúc càng có thể khẳng định người làm ra trò đùa quái đản để chỉnh đốn hắn này nhất định là Tây Lăng Thiên Vũ.
Tiểu tử khốn kiếp, xa tận Tây Lăng vẫn không quên trêu đùa hắn.
Cửu Hoàng thúc phất ống tay áo, bước vào xe ngựa cùng với mùi hương lạ. Cho đến sau khi Cửu Hoàng thúc rời đi lão già tóc bạ trắng lưng gù mới bò dậy, trên khuôn mặt già nua hiện lên một nụ cười bất đắc dĩ.
“Điện hạ à điện hạ, ngài hà tất phải vậy? Lão nguy hiểm liều mạng chỉ vì giúp ngài chỉnh đốn vị công tử này, nhưng vị công tử này vốn dĩ không quan tâm đến. Không chỉ có như vậy, ngài còn bị nhớ đến. Điện hạ, ngài tự cầu thêm phúc đi, lão chỉ có thể giúp ngài tới đây thôi.”
Lão già run rẩy đi về phía thuyền hoa, bên trong và bên ngoài thuyền hoa đều là người của Tây Lăng Thiên Vũ, lão già quả thật không cần lo lắng sẽ bị lộ hành tung.
Thật ra thì Cửu Hoàng thúc cũng không có không quan tâm như lão già nghĩ, ít nhất hắn không thích mùi hương trên người. Khi về đến quán trọ, Cửu Hoàng thúc không trực tiếp trở về phòng mà kêu chưởng quỹ chuẩn bị nước và y phục, hắn muốn tắm.
Nhưng sau khi ngâm mình trong bồn tắm một lúc, mùi hương trên người vẫn không hề phai nhạt, mùi hương đã thấm vào trong da thịt hắn, không thể ép ra ngoài được giống như chất độc. Cửu Hoàng thúc biết nếu Tây Lăng Thiên Vũ đã muốn chỉnh đốn hắn thì tuyệt đối sẽ không dùng thứ đồ bình thường, e rằng hương thơm sẽ không biến mất trong một thời gian ngắn.
Cửu Hoàng thúc thay một bộ y phục khác giống hệt rồi trở về phòng.
Phượng Khương Trần không biết khi nào thì Cửu Hoàng thúc sẽ trở về, nàng không có thói quen đợi cửa nên đã sớm ngủ quên, nhưng lại bị tiếng đẩy cửa vào của Cửu Hoàng thúc đánh thức.
Giấc mộng đẹp bị người ta quấy rầy, Phượng Khương Trần bất mãn lầu bầu, thầm mắng Cửu Hoàng thúc thật xấu xa, không biết đi khẽ sao mà cứ phải đánh thức nàng mới chịu. Nàng mơ mơ màng màng ngồi dậy, nhưng khi ngửi thấy mùi hương lạ thì đột nhiên bừng tỉnh.
“Xẹt…” Một tia sáng chói mắt từ trên giường bắn ra, trong phòng sáng ngời, Cửu Hoàng thúc dừng lại, vội vàng đưa tay che trước mặt, đồng thời tự báo tên: “Là bổn vương.”
“Cửu Hoàng thúc, một mình huynh? “Phượng Khương Trần tay trái cầm đèn pin và tay phải cầm súng. Chốt an toàn của súng đã được mở ra, nếu không phải Cửu Hoàng thúc đáp nhanh, nàng đã bắn ra ngoài một phát súng.
Chẳng trách nàng phản ứng dữ dội như vậy, thực sự trên người Cửu Hoàng thúc ngoài hương tre ra thì không có mùi hương thứ hai, đột nhiên ngửi thấy mùi hương lạ, nhất thời cảm thấy khó chịu.
Phượng Khương Trần bỏ súng xuống, cầm đèn pin xuống giường, thắp sáng ngọn đèn dầu trên bàn, ánh nến màu cam lóe lên, có thể chiếu sáng cả căn phòng mà không quá chói mắt.
Phượng Khương Trần tắt đèn pin, phát hiện có mùi hương lạ bốc ra từ cơ thể của Cửu Hoàng thúc, cau mày, hai tay ôm lấy người và giữ khoảng cách một cánh tay với Cửu Hoàng thúc, quan sát trên dưới, trong đôi mắt xinh đẹp đầy vẻ hài hước khiến Cửu Hoàng thúc rất khó chịu.
“Cửu Hoàng thúc trở về từ đâu vậy?” Phượng Khương Trần vừa nhìn thấy hắn liền nở nụ cười hỏi, chỉ là nụ cười trông rất lạnh lùng, là một loại nụ cười khẩy cười như không cười.
“Thuyền hoa.” Một nam nhân nào đó do dự một lát, nhưng vẫn chọn nói thật.
“Thuyền hoa? Nói dễ nghe như vậy làm gì? Không phải là thanh lâu sao?” Khóe miệng Phượng Khương Trần giật giật. Tuy rằng tin tưởng Cửu Hoàng thúc, nhưng nghe nói đối phương đi thanh lâu còn mang theo mùi thơm trở về, chắc chắn sẽ bất mãn.