Thẳng Nam Bạn Cùng Phòng Bị Mỹ Nhân Thụ Gay Rồi!

chương 5: 5: tống!thiên!trạch

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Trên lớp học, Tống Thiên Trạch đang cắn bút ngồi đối diện máy tính, ngón tay lung tung gõ bàn phím, toàn bộ mã code lít nha lít nhít trên màn hình đều hợp thành một chữ, PHIỀN.

Chính là phiền.

Rõ ràng mấy tên côn đồ vạm vỡ đều có thể bị hắn dọa cho trở nên ngoan ngoãn, xương của tên Lạc Hàn kia sao lại cứng vậy chứ?

Rõ ràng chỉ cần trực tiếp dọn ra khỏi phòng ký túc xá liền có thể giải quyết êm đẹp chuyện này, cớ sao cậu ta lại nguyện ý mỗi ngày ầm ĩ với hắn cũng không chịu chuyển đi? Lại còn dám mỉm cười dùng ngón tay ngoắc ngoắc khiêu khích hắn.

Tống Thiên Trạch càng nghĩ càng tức, hắn thật sự không xem Lạc Hàn là phụ nữ, cứ tiếp tục thế này, một ngày nào đó hắn sẽ nhịn không được mà động tay mất.

Nhưng theo tình hình hiện tại, có vẻ như hắn đã trở thành bên bị động, bị động tiếp nhận sự thật rằng gay đã được xếp trở thành bạn cùng phòng của hắn, bị động tiếp nhận khiêu khích của tên đó, kết quả những người bên cạnh lại còn hùa nhau che chở cậu ta.

Cứ tiếp tục như vậy không được.

Hắn nhịn không được nện nhẹ một quyền lên bàn, mắng thành tiếng: "Cứ tiếp tục như vậy không được!"

Giảng viên dừng giảng bài, bạn học cùng lớp đều đồng loạt quay đầu lại nhìn hắn.

"Tống Thiên Trạch, em có vấn đề gì sao? Đứng lên nói cho mọi người cùng nghe nào."

Tống Thiên Trạch còn chưa kịp mở miệng giải thích, Bình Tử ngồi bên cạnh rất thức thời thay hắn xoa dịu tình hình, "Không, không có gì đâu thưa thầy, tối qua cậu ấy thức khuya nên tinh thần hôm nay không được tốt lắm ạ, thầy cứ tiếp tục giảng bài đi ạ!"

"Ồ, phải chú ý sức khỏe chứ, các bạn học tuyệt đối đừng thức khuya nhá.

Ách vừa nãy chúng ta giảng tới đâu rồi nhỉ......."

Sau khi lớp học trở lại bình thường, Bình Tử cuối cùng cũng thở phào một hơi.

Người anh em tốt nhà mình mãi vẫn không sửa được cái tật xấu chết tiệt này, xưa nay có tâm tình gì đều viết hết lên mặt không thèm che giấu tí nào, sớm muộn gì cậu ta cũng chôn cùng một chỗ với tên này mất.

Cậu ta dùng cùi chỏ huých huých Tống Thiên Trạch, "Này, lại mắc cái giống gì nữa đấy? Một quyền khi nãy của mày nện xuống tao suýt nữa đã cho rằng động đất rồi, mày có thể đừng làm ông đây kinh hãi được không? Ông đây vừa mới thu thập cục diện rối rắm cho mày đấy thưa đại hotboy."

"Tao muốn đổi bị động thành chủ động," Tống Thiên Trạch nghiêm túc nói, "Tao phải ép tên kia rời đi."

"Ép? Ép ai?" Bình Tử xoa xao cằm, cẩn thận ngẫm nghĩ lại, hỏi: "Mày là đang nói người bạn cùng phòng kia? Có phải tên là Lạc Hàn không nhỉ?"

"Đừng nhắc nữa, nhắc tới là bực cả mình."

"Tao nói này mày cũng đừng quá cực đoan, người ta cũng có làm gì mày đâu đúng không? Tính hướng cũng không phải thứ mà cậu ta có thể quyết định, mày mở một mắt nhắm một mắt mặc kệ đi chứ, hà tất gì phải làm ầm ĩ đến mức không ai vui vẻ như vậy."

"Tao chán ghét gay nhiều bao nhiêu chẳng lẽ mày không biết? Vì sao chán ghét chẳng lẽ mày không biết? Bây giờ mày còn ngồi đây thuyết phục tao tiếp nhận á?"

Bình Tử nhất thời nghẹn họng trân trối.

Cậu ta là anh em tốt nhất của Tống Thiên Trạch, hiểu rõ nguyên nhân bên trong hơn bất kỳ ai khác.

Tuy cậu ta cảm thấy thái độ của người anh em tốt nhà mình đối với gay khá cực đoan, nhưng dù gì thì cậu ta vẫn không phải người trong cuộc, không thể tự mình thể nghiệm cảm giác của hắn, càng không đủ tư cách dùng góc độ của người ngoài cuộc khuyên hắn tiếp nhận.

Để trân trọng phần tình bạn quý giá này, các đề tài liên quan đến đồng tính luyến ái nếu có thể tránh cậu ta đều tránh tất, tuyệt đối không lởn vởn gần bãi mìn này.

Dưới cái nhìn của cậu ta, Lạc Hàn cũng thật dũng cảm.

Nếu đổi lại thành người khác hàng ngày phải đối mặt với cái bản mặt thúi hoắc này của hắn, càng đừng nói đến nguy cơ có thể bị hắn đánh trực diện bất cứ lúc nào, đoán chừng chưa đến nửa ngày đã cuốn gói bỏ của chạy lấy người rồi.

"Mày đừng ngây ra đó nữa, giúp tao nghĩ cách đi chứ."

Bình Tử cau mày trầm tư một trận, đoạn nói: "Hay là......mày như vầy như vầy......."

Buổi tối, Hà Tiểu Nặc cầm theo một que kem trở về ký túc xá, vừa mở cửa liền nhìn thấy Lạc Hàn đang loạt xoạt loạt xoạt tô tô vẽ vẽ gì đó, liền tò mò sáp đến gần thưởng thức, "Tiểu Hàn Hàn, cậu đang vẽ gì đó? Ôi mama ơi! Đây là tranh phong cảnh đúng không? Quá đẹp luôn, phối màu cũng tuyệt nữa!"

"Bài tập tuần trước, ngày mai phải nộp cho thầy giáo rồi." Lạc Hàn nói.

"Cậu không nói tôi còn tưởng rằng là ảnh chụp cơ, dứt khoát đi đem đi nộp bài tập nữa, trực tiếp để tôi dán lên cửa phòng đi."

"Haha, nào có khoa trương như vậy, tôi vẫn còn kém xa lắm.

Vả lại đây chỉ là một bài tập thông thường, nếu cậu muốn thì hôm khác tôi có thể vẽ một bức mới tặng cậu."

Ngày hôm sau, Lạc Hàn dậy sớm đi đến phòng tranh nộp bài tập, sau khi thầy giáo đưa ra một chút ý kiến cần sửa chữa liền bảo cậu trở về.

Bởi vì tối qua cậu phải trau chuốt sửa chữa bài tập đến tận khuya cho nên hôm nay vừa mở mắt một cái thì mí mắt đã bắt đầu đánh nhau, cậu về phòng ký túc kéo ghế ra, trực tiếp nằm bò lên bàn ngủ.

Lúc này Tống Thiên Trạch cũng vừa hay tan tiết, từ canteen nhỏ bên kia mua được bút lông đánh dấu trở về, hắn vốn cho rằng phòng ký túc không có ai, lại ngoài ý muốn nhìn thấy Lạc Hàn đang gục đầu ngủ trên bàn.

() Loại bút không xóa được ấy

Đến ông trời cũng giúp ông đây.

Hắn nghĩ.

Hắn cắn nắp bút ra, rón ra rón rén đến gần Lạc Hàn, cúi người xuống, nhìn chằm chằm vào gương mặt trắng nõn của cậu.

Nhìn dáng vẻ ngủ đến không còn biết trời trăng mây gió gì của cậu.

Khóe môi Tống Thiên Trạch khẽ nhếch lên, hắn vẽ lên mặt cậu hai chùm râu vô cùng tinh xảo, lại còn vẽ thêm hai hàng nước mắt bên dưới mi mắt cậu.

"Ha, trò vặt."

Buổi chiều, Lạc Hàn vội vã chạy đến lớp học, nhưng dù là đi trên đường hay lên lớp, tỉ lệ người quay đầu lại ngó cậu đều cao dị thường.

.......Vì sao mỗi một người đi ngang qua cậu đều phải ngoái đầu lại ném cho cậu một ánh mắt khác thường thế nhỉ?

Mãi đến khi tan tiết, Triệu Minh mới mở camera trước của điện thoại ra dí vào mặt cậu, "Ông......từ khi nào mà ông lại bắt đầu theo đuổi loại nghệ thuật này vậy?"

Lạc Hàn:!!!!

Tống! Thiên! Trạch!!!!

Tống Thiên Trạch lên lớp nhưng lại không nghe lọt một chữ nào.

Vừa nghĩ đến kiệt tác trên mặt Lạc Hàn hắn liền cười đến ná thở.

"Cười cái gì vậy anh hai," Bình Tử hỏi.

Tống Thiên Trạch cười nắc nẻ lắc lắc đầu.

Tan học, Tống Thiên Trạch trở về ký túc xá ngủ bù, Lạc Hàn vừa khéo mới từ bên ngoài trở về - -

Còn mang theo một bọc thuốc màu lớn.

Họ Tống kia đang ngủ, được lắm, thời cơ đến rồi.

Cậu liền tung mọi skill tuyệt sát của chuyên ngành mình ra, vẽ một chữ "Vương" (王) siêu to khổng lồ màu sắc rực rỡ lên trán của Tống Thiên Trạch, sau đó lại còn vẽ thêm hai nét mác tiêu sái lên hai bên trái phải gò má hắn.

Sau khi vẽ xong, Lạc Hàn hài lòng khều khều tóc mái của hắn, "Ngủ ngon nhé, Tống tiểu bát vương."

() Con ba ba =))

Tối hôm đó, kiểu trang điểm Vương Bát của Tống Thiên Trạch hot rần rần trên confession..

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio