Với số tiền thưởng một trăm triệu tệ, bản thân được trải nghiệm phim điện ảnh trinh thám, trở thành người phát ngôn cho “Thị trấn trinh thám nhỏ” —— Tiền tài, sự nghiệp, danh dự, là tất cả mê hoặc mà con người không thể nào khước từ.
Đoàn người trên du thuyền là nam thanh nữ tú trẻ tuổi, vì lý do này nên bọn họ đều có mặt ở đây.
Trong số bọn họ, vài người là diễn viên đã vào nghề, vài người là sinh viên học viện hí kịch, ngoài ra còn có cảnh sát, thám tử và pháp y trẻ tuổi nối nhau chạy tới, cùng đám người có chung sở thích phá án thử thách độ may mắn. Bọn họ đều khoảng chừng hai ba mươi tuổi, có lẽ không quá hơn.
Ban tổ chức nhìn mặt tuyển người, đương nhiên người được tuyển chọn là tuấn nam mỹ nữ, vì vậy người trong giới giải trí mới tham gia không ít.
Điểm đến của du thuyền là công viên trò chơi “Thị trấn trinh thám nhỏ” vừa mới khai phá, còn chưa được đưa vào sử dụng. Bọn họ sẽ rời khỏi đất liền, đến đảo nhỏ và ở lại trong vòng ngày, mỗi ngày đều phải giải mã một câu đố.
Giải đố thất bại thì trực tiếp bị loại.
Hơn nữa, trên người bọn họ đều sẽ gắn một camera thu nhỏ nhằm phát sóng trực tiếp. Khán giả bên ngoài có thể lựa chọn xem các kênh phát sóng bất kỳ. Nếu trong ngày, chủ nhân kênh phát sóng trực tiếp nào có ít người xem nhất, đối phương cũng sẽ bị loại bỏ.
Nói cách khác, chương trình không những kiểm tra năng lực trinh thám của mỗi cá nhân mà còn kiểm tra mức độ nổi tiếng của từng người bọn họ.
“Ồ, đó không phải ai kia sao? Hà Chiêu Minh, anh ta còn dám xuất hiện nữa à. Tôi mà là anh ta thì đã lấy quần trùm đầu bỏ trốn rồi. Sao ban tổ chức lại cho loại người này tham gia cùng vậy nhỉ?”
“Chậc, chắc anh ta chưa từ bỏ ý định, muốn mình chết rõ ràng một chút.”
Trên boong tàu có một người trẻ tuổi cao lớn mặc áo hoodie đen phối với quần bò xanh. Người nọ đeo kính gọng đen, song lại không ngăn được vẻ bề ngoài xuất chúng.
Có điều những người khác đều cách hắn rất xa, giống như người đứng đó là nguồn cơn ôn dịch.
Hà Chiêu Minh, một sao nam trẻ tuổi vừa bị toàn bộ trang mạng phong sát không lâu trước đây vì “quấy rối bất thành”.
Tuy cuối cùng sự việc không thể lập án điều tra do không có chứng cứ xác thực, nhưng mà nữ diễn viên nổi tiếng nhà người ta đã tình nguyện gạt bỏ danh dự đứng ra lên tiếng, cộng thêm camera theo dõi quay được Hà Chiêu Minh chủ động tiến vào phòng khách sạn của cô. Chuyện này sao có khả năng là giả?
Mọi người ăn dưa hóng chuyện nửa tháng, Hà Chiêu Minh cũng biến thành rác rưởi không thể trở về từ một thần tượng đang có chút dấu hiệu nổi lên.
Lúc sau, ông chủ của hắn đã hủy bỏ hợp đồng, người hâm mộ Hà Chiêu Minh quay lưng hơn phân nửa. Hiện tại hắn đến đây, nói không chừng cũng ôm tâm lý được ăn cả ngã về không, cố gắng vật lộn chút nào hay chút ấy.
Thú thật người như Hà Chiêu Minh không hiếm, vì danh vì lợi đều muốn thử một lần, dù sao thua cuộc cũng không hề chịu thiệt.
Ban tổ chức càng sẽ không chịu thiệt. Hoạt động lần này nhằm mục đích quảng bá khai trương cho công viên giải trí. Bọn họ chỉ cần trả tiền một chiếc vé máy bay là đã đủ khiến người khác chủ động chạy tới quảng bá giúp mình, không phải rất tốt à?
Loại người kia càng nhiều, nhiệt độ đề tài sẽ càng cao, người biết đến thị trấn trinh thám nhỏ sẽ không ít.
So với việc tốn vài trăm triệu tệ cho đài truyền hình chính phủ quảng cáo giúp, bọn họ tổ chức hoạt động để toàn dân tham dự sẽ càng làm tăng độ chú ý nhiều hơn.
Đối với người bình thường, tiền thưởng một trăm triệu dành cho quán quân là con số không nhỏ. Nhưng đối với tập đoàn bọn họ thì một trăm triệu cũng chỉ như con bò rụng lông. Đóng phim điện ảnh và đại ngôn còn lại là đầu vào hiệu quả. Vì xét đến hiện tại, quán quân đã là một lưu lượng tự mang nhiệt độ. Bọn họ bốn bỏ năm lên, đúng là kiểu mời được một người nổi tiếng tự mang nhiệt độ mà không cần tiêu tiền.
Tưởng tượng thế thôi, hoạt động trinh thám này quả là quá có lời.
Hà Chiêu Minh, không, bây giờ là Nhậm Dật Phi mới đúng. Hắn dựa vào lan can bảo hộ nhìn về phía biển rộng, trong lòng thầm nghĩ về nhiệm vụ của phó bản.
[Nhiệm vụ nhân vật: Thu thập vật tượng trưng cho Hoang Vu Chi Giác, đồng thời phải sống qua ngày.]
[Nhiệm vụ cuối cùng: Hoàn thành nhiệm vụ nhân vật, đồng thời trở thành người xuất sắc duy nhất.]
[Thân phận: Người khiêu chiến.]
[Nhân vật: Hà Chiêu Minh.]
[Từ ngữ then chốt: Thời đại giải trí.]
[]
Bảy khu vực Hoang Vu Chi Giác bao gồm: Khu Đông Tinh, Vô Vọng Hải, ốc đảo không trung, thành phố ngầm, vùng đất hoang, Mộc Đô, Thành Băng. Trước khi tiến vào phó bản, Nhậm Dật Phi đều đi qua những nơi này một lần, nhưng hắn thật sự không nghĩ ra chúng nó có vật gì tượng trưng.
Nhậm Dật Phi cau mày, nếu không gom đủ vật tượng trưng cho Hoang Vu Chi Giác, thân phận nhân vật của hắn sẽ chết yểu với phó bản này mất.
Thật ra so với chuyện tìm kiếm viên ngọc rồng… À vật tượng trưng, Nhậm Dật Phi thấy hứng thú với chuyện “trở thành người xuất sắc duy nhất” hơn nhiều.
Thoạt nhìn những cuộc thi tuyển chọn như vậy đều rất công bằng chính trực, đằng sau nó là nhiều hoặc ít vốn đầu tư. Nhưng Nhậm Dật Phi không tin nó công bằng tuyệt đối. Thậm chí hắn còn đoán được bên trong đám người đã có một “thái tử” lựa chọn xong từ lâu, trong tay cậu ta còn cầm sẵn kịch bản. Cùng lắm mấy người bọn họ chỉ giúp thái tử ngồi nâng bút đọc sách.
Có điều, nói vậy không đồng nghĩa việc Nhậm Dật Phi hoàn toàn không có cửa đột phá. Vì chứng minh sự công bằng của mình nên ban tổ chức chương trình đã tìm ba cơ quan có thẩm quyền đồng hành, bọn họ sẽ giám sát số liệu phát sóng trực tiếp, tất cả nhằm ngăn ngừa số liệu người xem bị người khác động tay.
Không cần biết mục đích ban đầu của bọn họ là gì, cơ hội ra tay của chương trình phát sóng trực tiếp đối với người tham gia rất nhỏ, đây đúng là cơ hội cho hắn.
Tình huống hiện tại của nguyên chủ khá nguy hiểm. Rất nhiều người chán ghét Hà Chiêu Minh, đương nhiên sẽ không lựa chọn xem hắn phát sóng trực tiếp. Song vẫn sẽ có vài người lựa chọn theo dõi vì ôm hy vọng xem hắn chìm thuyền.
Làm sao để giữ chân bọn họ, hơn nữa còn tạo ra nhiều câu chuyện thú vị?
“A! Thấy đảo rồi!”
Ngay cuối tầm mắt xuất hiện một chấm đen nho nhỏ, mắt thường không thể nhìn thấy rõ. Rất nhiều nam nữ thanh niên lấy kính viễn vọng mang theo bên người ra.
“Thấy rồi, một hòn đảo lớn!”
Nhậm Dật Phi cũng ngẩng đầu nhìn xem. Nhưng mà hắn nhìn những người khác chứ không phải hải đảo.
Giờ phút này, trên boong tàu có khoảng hai mươi người, tuổi tác xấp xỉ nguyên chủ Nhậm Dật Phi, trông mặt mũi ít nhất cũng tầng lớp trung lưu, nam nữ đều có.
Tất cả bọn họ đều là đối thủ.
Trong đám người có thần tượng và diễn viên trẻ muốn phát triển sang lĩnh vực điện ảnh, bản thân tự mang nhiệt độ và người hâm mộ. Nhưng cũng có những người là sinh viên nghệ thuật, bọn họ xem đây là cơ hội tiến vào giới giải trí.
Song người mang uy hiếp lớn nhất đối với Nhậm Dật Phi vẫn là những người có kiến thức trinh thám chuyên môn và pháp y chuyên nghiệp.
Người tham gia chương trình đều là nam thanh nữ tú, chênh lệch nhan sắc không quá lớn. Dưới điều kiện vẻ ngoài tương tự nhau, đương nhiên người nào có tri thức chuyên nghiệp và năng lực mạnh mẽ mới càng dễ giữ chân khán giả.
“Bộ dáng con người ta đẹp nhất khi nghiêm túc làm việc trong lĩnh vực chuyên môn.” Lời này không sai đi đâu được.
Nếu so sánh với những người chuyên nghiệp bên kia, ưu thế lớn nhất của Nhậm Dật Phi là “độ nổi tiếng” vì sự kiện nước bẩn “quấy rối bất thành”. Bạo đen thì cũng là bạo, đây là một trong những chân lý ở giới giải trí.
Trong số các diễn viên, Nhậm Dật Phi là diễn viên phá án giỏi nhất. Trong số các thám tử, Nhậm Dật Phi là thám tử biết diễn kịch giỏi nhất. Đây cũng chính là ưu thế của hắn.
Nhậm Dật Phi nâng mắt kính lên, phương xa không phải đảo nhỏ mà là trời sao biển rộng.
Lúc gần đến bờ, boong tàu lại xuất hiện thêm đám người đi ra từ phòng ngủ tụ tập.
Hắn đếm qua loa, ít nhất cũng năm sáu mươi thanh niên. Tất cả bọn họ đều là chàng trai cô gái trẻ, vẻ ngoài cao cao gầy gầy, thân hình rất giống nhau. Nhậm Dật Phi liếc mắt nhìn qua, hắn không phân biệt được người nào là người nào.
Chờ tới lúc thuyền tiến gần bờ rồi dừng hẳn, một chiếc cầu thang dài chậm rãi vươn ra. Tất cả mọi người đều rời khỏi phòng, không mang theo bất kỳ hành lý.
“Quần áo, đồ dùng tắm rửa, đồ dùng sinh hoạt và ngày cơm ba bữa của các vị đều sẽ được ban tổ chức cung cấp, xin vui lòng cởi bỏ mọi trang sức, đồng hồ cùng điện thoại di động của các vị ở lại. Chúng tôi sẽ bảo quản giúp các vị, cho tới khi các vị rời khỏi hải đảo này.”
Nhậm Dật Phi giao điện thoại, cởi đồng hồ, hắn bị yêu cầu tháo mắt kính xuống —— Thậm chí bên kia còn nói cung cấp mắt kính cho mấy người cận như hắn.
Sau đó nhân viên công tác dùng hai máy quét rà soát người Nhậm Dật Phi từ trên xuống dưới. Đợi quét xong không có hàng cấm, bọn họ mới gật đầu: “Được rồi.”
Nhậm Dật Phi đi theo cầu thang dài xuống bờ, bên dưới đã có người đang đợi.
“Chào ngài Hà Chiêu Minh, đây là vòng tay phát sóng trực tiếp của ngài.” Nhân viên công tác đưa cho Nhậm Dật Phi một cái vòng tay màu đen bằng silicon. Người nọ đeo vào cho hắn, khóa lại hai phía, bên trên hiện ra một kênh phát sóng trực tiếp, màn ảnh nhắm vào Nhậm Dật Phi, đèn đỏ cũng sáng lên.
“Đây là số phòng của ngài.” Đối phương lại đưa hắn một thẻ phòng.
“Cảm ơn.”
Từ bến thuyền đến địa điểm mục đích luôn có bảng hiệu chỉ dẫn người chơi, nói cho bọn họ hướng đi nơi nào. Dựa vào bảng hướng dẫn, Nhậm Dật Phi tìm được địa điểm mục đích rất nhanh. Đó là một biệt thự to lớn với những ngọn tháp bằng đá cẩm thạch, trông giống hệt lâu đài.
“Mời vào.” Cửa lớn mở ra, hai người giữ cửa mặc tây trang phẳng phiu khom lưng, làm ra tư thế mời.
Nhậm Dật Phi giẫm thảm đỏ vào trong. Thứ ập vào tầm mắt hắn trước tiên là gian phòng khách nguy nga lộng lẫy, có thể nhìn thấy cầu thang cuốn thông lên tầng hai ở phía chính diện, cạnh thang cuốn còn có một thang máy chuyên dụng.
Bên phải phòng khách là một phòng ăn tráng lệ không kém. Trong đó, thứ đặc biệt nhất là một bàn ăn rất dài, xung quanh đặt ghế dựa tinh xảo, trên lưng ghế khắc số.
Ghế đầu tiên đánh số , ghế tiếp theo đánh số , hai bên bàn dài có ghế dựa, đây là vị trí người chơi.
Có điều các ghế dựa lại đặt rất gần nhau, thoạt nhìn hơi chen chúc.
Đã có người tham gia ngồi vào ghế dựa, Nhậm Dật Phi cúi đầu nhìn số phòng của mình: .
Con số nằm ở sau vị trí trung tâm. Hắn ngồi xuống, người bên trái vừa nhìn thấy Nhậm Dật Phi đã lập tức quay đầu, dường như khinh thường không muốn làm quen hắn.
Chẳng may vị trí giữa bọn họ thật sự quá gần sát, cánh tay chạm cánh tay, chỉ cần bất cẩn một chút là đã có thể dính vào người bên cạnh. Cho nên dù đối phương quay đầu chăng nữa thì cũng không tránh khỏi việc đụng trúng Nhậm Dật Phi.
Mà trên bàn ăn ở trước mặt bọn họ, mỗi vị trí đều ứng với một cái đĩa sứ, trên đĩa đậy nắp vung vàng. Không có người nào chạm vào mấy thứ này, bọn họ đều cực kỳ thận trọng.
Nhậm Dật Phi cẩn thận ngửi một chút, không khí không có mùi thức ăn.
Người vào phòng ăn càng ngày càng nhiều, bàn dài vốn khá rộng càng trở nên chật chội.
Những người tham gia cùng chào hỏi lẫn nhau. Nếu bắt gặp người quen thì liền biến thành “gặp gỡ cố tri nơi đất khách”, nói mãi cũng không nói hết chuyện.
Bên cạnh Nhậm Dật Phi cũng có người ngồi xuống. Cậu ta cực kỳ hồi hộp, từ đầu tới cuối luôn nắm chặt vải quần.
Hắn không biết các vị trí này được sắp xếp theo quy tắc nào. Từ góc độ của Nhậm Dật Phi nhìn qua, hình như mấy người hàng trước đều quen biết nhau, bọn họ nói chuyện vô cùng khách sáo.
Trong khi phần lớn người bên hàng Nhậm Dật Phi đều im lặng trầm mặc, bọn họ phòng bị lẫn nhau, đồng thời mang tâm sự nặng nề.
Nhậm Dật Phi không quen biết ai. Toàn bộ hiểu biết của hắn về thế giới này đều đến từ mạng lưới thông tin. Nhậm Dật Phi ngồi trong phòng nửa tiếng, hắn nhanh chóng điều tra hoàn cảnh nguyên chủ và hoạt động lần này, thông tin nhiều hơn thì Nhậm Dật Phi xin chịu.
Dù bây giờ có là diễn viên nổi tiếng hay ai đó đứng ở trước mặt hắn, Nhậm Dật Phi cũng hoàn toàn bó tay.
Có điều đối với tình huống hiện tại mà nói, nguyên chủ bị người ngại chó chê đã trở thành hiệu ứng ưu thế ngược, hiển nhiên không ai sẵn lòng tới gần hắn. Bọn họ thà tìm người xa lạ rồi nghe người ta nói còn tốt hơn hắn nhiều.
Mười phút sau, nhóm người tham gia đều hội họp đông đủ, cũng tìm được vị trí chính mình để ngồi xuống, cho đến khi ngồi kín. Bọn họ không khác nào cá mòi phơi một chỗ cùng nhau, chỉ cần giơ tay liền đụng người bên cạnh, không thể ăn cơm được.
Nhưng mà không ai trong số họ dám lên tiếng oán trách. Nơi này có ban tổ chức chương trình, đầu bên kia màn hình trực tiếp còn có khán giả đang theo dõi, bọn họ không dám chọc ai nổi.
Cửa lớn đóng lại, hàng loạt đèn thủy tinh bừng sáng. Ánh sáng hắt tới từ bốn phía, làm tôn lên đường nét sắc sảo của đám người.
Trong lòng bọn họ đều thầm biết trò chơi sắp chính thức bắt đầu. Bọn họ chỉnh sửa lại quần áo, đồng loạt ngồi thẳng lưng.
“Chào mừng các vị đã đến với thị trấn trinh thám nhỏ của chúng tôi. Các vị sẽ phải vượt qua thử thách ngày khó quên tại nơi này, giả sử các vị có thể ở được ngày.” Một giọng nói trầm thấp vang lên trong phòng ăn.
“À, tôi mới phát hiện một chuyện. Bàn ăn chỉ có thể ngồi được người lại ngồi đến người. Làm sao bây giờ đây, hiện tại đổi bàn cũng không kịp. Hay là…”
Người nọ chợt chuyển giọng: “Hay là chúng ta cùng chơi một trò chơi nhỏ nhé? Hai người một đội, người thắng ở lại, người thua rời phòng.”