Thanh âm này vừa mới dứt lời, toàn bộ mặt bàn ăn dài bình thường liền biến thành màn hình. Một sợi dây xuất hiện nối liền Nhậm Dật Phi với nam thanh niên đối diện.
Nói đúng ra là nối liền hai đĩa thức ăn trước mặt bọn họ. Chính giữa các đường nối là hình ảnh một quả bom, nó phình to rồi co lại không khác nào trái tim.
“Trước mặt các vị đặt một đĩa thức ăn. Đây là món quà mà tôi đã cất công chuẩn bị cho các vị.” Âm thanh trong nhà ăn lại vang lên, giọng nói người nọ mang theo ý cười, “Bây giờ, mở nắp vung ra nào.”
Nhậm Dật Phi mở nắp vung ra xem, bên trong là một tấm thẻ bài bị lật trái.
“Phá giải câu đố trong thẻ bài rồi chọn đáp án, người chọn nhanh và chính xác nhất sẽ có thể tháo bỏ quả bom. Nếu chọn chậm một bước hoặc chọn sai lầm, vậy xin lỗi các vị.”
Nhậm Dật Phi dứt khoát lật mở thẻ bài. Bên trên chỉ có hình ảnh một người nằm dài trên bàn, sau lưng cắm một con dao.
Người nọ nằm sấp nghiêng đầu, khóe miệng chảy máu tươi sủi bọt. Vị trí con dao rất hợp lý, nó đâm ngay phổi trái, trên bàn còn có một cái vỏ dao dài tầm centimet.
Trước mắt Nhậm Dật Phi hiện ra một câu hỏi: “Đây là một người bị dao đâm vào lưng, hiện tại đang hấp hối. Đã biết trên dao không thuốc không độc, người nọ bắt đầu hít thở khó khăn.
Giả sử các vị là một thám tử, nếu muốn lấy được manh mối quan trọng từ đối phương, xin hỏi các vị sẽ đặt người nọ nằm trong tư thế nào?”
Ở dưới đưa ra năm phương án:
A. Không động vào anh ta, để người nọ nằm úp.
B. Để anh ta nằm ngửa, miệng vết thương hướng xuống.
C. Để anh ta nằm sấp, miệng vết thương hướng lên.
D. Để anh ta nằm nghiêng, miệng vết thương ở dưới.
E. Để anh ta nằm nghiêng, miệng vết thương ở trên.
Nhậm Dật Phi dùng tốc độ như gió đọc lướt qua năm đáp án một lần, hắn trực tiếp chọn D. Từ đầu tới cuối chỉ mất khoảng giây, Nhậm Dật Phi không hề thoáng do dự.
Sợi dây nối liền đĩa thức ăn của hắn với quả bom “phóc” một tiếng đứt lìa. Quả bom to lên thật nhanh, nó lập tức lao về phía đầu sợi dây còn lại.
Nam thanh niên ngồi đối diện ngẩng đầu, cậu ta dùng ánh mắt “sao có thể” nhìn Nhậm Dật Phi.
“Đùng!”
Nhậm Dật Phi nâng mặt, khuỷu tay chống xuống mặt bàn, khẩu hình miệng trùng khớp với tiếng bom nổ một cách vi diệu, thoạt nhìn vừa hư hỏng vừa phản nghịch. Gương mặt nam thanh niên đối diện liền trắng bệch, bởi vì cậu ta là bên bị nổ thành pháo hoa.
Một đội ngũ nhân viên mặc tây trang đen nối đuôi nhau tiến vào, một người đi tới sau lưng nam thanh niên trẻ tuổi, làm ra tư thế mời.
Sắc mặt người nọ càng tái mét.
Đột nhiên cậu ta đứng bật dậy, một tay cầm chặt tấm thẻ bài giống của Nhậm Dật Phi như đúc, tay kia chỉ vào hắn: “Sao loại người không học vấn không nghề nghiệp như anh lại tìm được đáp án nhanh thế chứ? Anh gian lận đúng không? Không, có người lộ đề ư?!”
Nhậm Dật Phi nhìn lại cậu ta. Tuy góc nhìn của hắn là từ dưới ngước lên, song vì gương mặt Hà Chiêu Minh mang ý cười xấu xa nên khí thế cũng trở nên áp đảo.
“Thua không chịu nhận? Được, tôi cho cậu thua rõ ràng.”
“Vừa nhìn hình ảnh là có thể đoán, đây là trường hợp một người bị ngạt thở do đâm trúng phổi trái từ sau lưng. Bằng chứng là máu tươi sủi bọt chảy ra từ khóe miệng nạn nhân.
Máu chảy vào phổi từ miệng vết thương và trào ra khỏi miệng, máu màu đỏ tươi, bởi vì cố gắng hô hấp nên mới có dạng sủi bọt.”
“Đương nhiên tôi biết cái đó!” Người kia lớn tiếng đáp.
Nhậm Dật Phi nhướng mày, tiếp tục nói chuyện: “Sau khi đã có phán đoán tiền đề, chúng ta có thể đưa ra kết luận. Nếu nạn nhân tử vong, khả năng cao sẽ chết vì lý do “ngạt máu”.”
Bởi vì bên này ồn ào nên rất nhiều người đều chú ý tình huống bọn họ. Thanh niên đối diện mặt đỏ tai hồng, Nhậm Dật Phi vẫn bình tĩnh như cũ.
“Cơ thể con người có hai lá phổi, nếu một lá phổi bị thương thì lá phổi còn lại vẫn có thể tiếp tục cung cấp khí oxy. Cho nên, nếu lựa chọn để người bị thương nằm nghiêng trái, phổi trái hướng xuống dưới là có khả năng lợi dụng trọng lực máu chảy xuống, khiến phổi phải không bị tổn thương tiếp tục cung cấp oxy. Nạn nhân sẽ hít thở dễ dàng và có được chút thời gian quý báu.”
Nhậm Dật Phi nhìn thoáng qua hình ảnh, hắn chợt bật cười: “Ngược lại, máu chảy vào phổi phải vốn không bị tổn thương sẽ càng làm người nọ chết nhanh hơn. Cậu… Đừng nói cậu chọn E nhé?”
“Kiến thức thường gặp như vậy, ngay cả người không học vấn không nghề nghiệp như tôi còn biết, chẳng lẽ cậu không biết?”
Cách không khí đôi bên, hai bàn tay trời giáng tát thẳng mặt nam thanh niên trẻ tuổi, gương mặt cậu ta liền biến thành một màu tím cà.
Thiết lập tính cách nhân vật Hà Chiêu Minh chưa bao giờ là một đứa nhóc ngoan. Hắn trưởng thành với kiểu khí chất tà mị, hơi hư hỏng, chóp mũi có một nốt ruồi nhỏ, lúc cười rộ lên vừa kiêu ngạo vừa hư, cho nên khi bị người ta hắt nước bẩn mới có vẻ đáng tin chân thật.
Một khi đã thế, Nhậm Dật Phi cũng không cảm thấy chính mình cần “trở nên ngoan hiền”. Trai hư bất tài khiến người người chán ghét, song trai hư cường đại sẽ làm họ săn đuổi.
Đương nhiên, kiểu hư đó không phải hư hỏng vì làm trái pháp luật.
“Mời!” Nhân viên phục vụ lại lần nữa làm ra tư thế mời. Vì bị đám đông tò mò nhìn chăm chú nên người thanh niên đành xấu hổ rời bàn.
Ghế dựa còn chưa ngồi nóng mông, người đã vội rời khỏi sân khấu, trong khi bên ngoài còn nhiều người nhìn chằm chằm video phát sóng trực tiếp nữa. Tưởng tượng tới chuyện này, thanh niên trẻ tuổi đi đường cũng mềm chân. Cậu ta giơ tay che mặt, thân thể không đứng thẳng nổi, dường như chạy trối chết.
Sau đó lại có thêm vài người lần lượt xuống đài. Chẳng qua rất ít người nào dám nghi ngờ tính công bằng của ban tổ chức chương trình, bọn họ ra về cũng về trong kiêu hãnh. Tỉ lệ người chơi loại trừ hơn phân nửa, thất bại không có gì ghê gớm, cùng lắm là có chút tiếc nuối.
Thậm chí vài người còn cư xử giống con người một chút, bọn họ cổ vũ những người chơi ở lại: “Cố lên, chúng tôi vẫn sẽ theo dõi các cậu ở bên ngoài!”
Làn sóng người chơi thất bại ra về trong “vinh quang”, ghế dựa cũng bị dọn, bàn dài không còn chật chội như lúc đầu. Nhậm Dật Phi nâng mặt, hắn buồn chán gõ mặt bàn tự chơi, không thèm để ý đến người nào, bộ dáng giống như đang hưởng thụ.
Rất nhiều người thầm chú ý Nhậm Dật Phi. Có thể giải được câu đố trong thời gian nhanh thế, hắn không giống hình tượng gối thêu hoa trong lời đồn chút nào.
“Chúc mừng chúc mừng~” Âm thanh kia lại lần nữa vang lên, “Bàn dài người, vị trí người, hoàn mỹ. Hiện tại, xin mời các vị tự nhiên thưởng thức bữa trưa. Đây là các món ăn mà chúng tôi đã chuẩn bị kỹ lưỡng cho các vị, chúc các vị dùng cơm ngon miệng.”
Đội ngũ phục vụ được đào tạo chuyên nghiệp lại xuất hiện đi tới.
Đĩa sứ và thẻ bài trên bàn bọn họ được dọn dẹp. Từng chiếc xe nhỏ đặt thức ăn thơm phức được đẩy ra. Trước mặt mỗi người chơi đều đặt các món ngon hấp dẫn, chúng tản ra mùi hương mê người.
Nhân viên phục vụ còn mang bộ dụng cụ cầm tay trong bữa ăn ra, có cả bộ dụng cụ Trung Quốc và phương Tây, còn có một cuộn khăn tỏa hơi lạnh mang mùi hương nhàn nhạt.
Nhậm Dật Phi phát hiện mỗi mùi hương trên khăn từng người đều khác nhau. Nhìn gương mặt thả lỏng thỏa mãn của bọn họ, dường như đó là mùi hương mà bọn họ yêu thích.
Hắn nhớ tới mẫu đăng ký mà mình nhìn thấy ở trên mạng, thậm chí bên trên còn viết cả mùi hương yêu thích cá nhân, màu sắc và ca khúc vân vân.
Ban tổ chức đúng là quan tâm hết mực với người thắng cuộc.
Đã không còn bị âm thanh kia làm phiền, có vẻ mọi người nên bắt đầu tận hưởng mỹ vị. Nhưng mà trông qua những người này vẫn cực kỳ gò bó. Bọn họ rất ít khi ăn cơm cùng nhiều người xa lạ giống vậy, lại còn phải đối diện với màn hình phát sóng trực tiếp.
Càng quan trọng hơn chính là, bên cạnh mỗi người đều có một nhân viên phục vụ giúp đỡ toàn bộ quá trình ăn.
Điều này khiến nhiều người chưa từng trải nghiệm cảm giác nếm viên đạn bọc đường cảm thấy vô cùng mất tự nhiên. Cho dù trước mặt là mỹ vị nhân gian thì cũng khó nuốt nổi, chỉ có thể ngượng ngùng uống nước uống rượu.
Trong những trường hợp như thế, nghệ sĩ giới giải trí cực kỳ đầy kinh nghiệm. Bọn họ có thể bày ra biểu tình tự nhiên mà ăn cơm uống rượu, hoàn toàn không chịu ảnh hưởng bởi hoàn cảnh xung quanh. Bọn họ dễ dàng xem như mọi người không tồn tại, cũng tiếp nhận được chuyện nhân viên chuyên phục vụ đang đứng ngay bên cạnh.
“Không ngờ anh Hà đây lại biết kiến thức pháp y các thứ nhỉ.” Ở bên trái phía trước, một cô gái tóc xoăn đang cắt bò bít tết chợt mở miệng nói chuyện.
Bởi vì mọi người đều đang yên lặng ăn uống, hoặc có trò chuyện thì cũng thì thầm nho nhỏ nên âm thanh của cô vô cùng vang dội. Vài người ngẩng đầu nhìn qua, vẻ mặt không giấu nổi tò mò.
“Nước đến chân mới nhảy, học một chút mà thôi, tránh cho vừa bắt đầu đã vội xuống sân khấu, quá khó coi… Món sườn này ngoài giòn trong mềm, thích hợp ăn với cơm.” Nhậm Dật Phi bưng bát lên ăn cơm, đĩa sườn xào tỏi trước mặt đã bị hắn gắp ăn gần hết. Nhậm Dật Phi cố ý nói câu cuối cho đám ruồi bọ đang xem phát sóng trực tiếp nghe.
Vế trước của hắn không khác nào vả mặt nhóm người vừa thua cuộc, cũng tiện tay vả mặt người hâm mộ bọn họ một thể, rất không có EQ, còn vô cùng kiêu căng.
Với tính cách này, chắc chắn hắn là vai phản diện Giáp chờ người ta vả mặt ở trong phim điện ảnh.
Có điều thiết lập nhân vật Hà Chiêu Minh vốn như thế, hắn nói chuyện rất dễ khiến người ta mắng chửi, càng kéo thêm nhiều người thù ghét mình. Vì vậy bọn họ nghe xong cũng không cảm thấy Hà Chiêu Minh kỳ lạ: Nói không chừng câu trả lời xuất sắc cho tình huống ban nãy chỉ là ngoài ý muốn mà thôi.
“Biết nước đến chân mới nhảy, ít nhất thái độ không có vấn đề gì, khá tốt.” Cô gái tóc xoăn dài rút khăn giấy lau lau khóe miệng rồi buông dao nĩa. Bởi vì cô tiện tay đặt xuống nên không chú ý mũi dao và mũi nĩa giao thành hình chữ X, còn nhướng mày mỉm cười với Nhậm Dật Phi.
Nhậm Dật nhìn lướt qua cách cô đặt dao nĩa: “Ôi, xem ra bò bít tết hôm nay không ngon miệng cho lắm, khách ăn đều kháng nghị.”
Cô gái tóc xoăn dài mới giật mình nhận ra cách bày biện không đúng, cô hơi xấu hổ đặt chúng về hai bên.
Người nọ liếc nhìn Nhậm Dật Phi oán giận, Nhậm Dật Phi chỉ cúi đầu ăn cơm. Hắn ăn cơm bình tĩnh từ tốn, không vội không hoảng, trong khi vẻ mặt lại cực kỳ say sưa, khiến người ta nhìn tới cũng muốn ăn.
Ngay cả cô gái tóc xoăn dài rất không thích Nhậm Dật Phi cũng phải sinh ra nghi hoặc trong nháy mắt: Chẳng lẽ đồ ăn Trung Quốc ở trên bàn rất ngon, cô nên lựa chọn ăn nó mới đúng?
“Thật là gian xảo.” Chỉ có người trong giới giải trí mới phát hiện manh mối. Hà Chiêu Minh đang diễn kịch, hắn dùng thức ăn giữ chân người xem kênh phát sóng trực tiếp.
Không người nào trên đời lại chán ghét thức ăn. Nếu khán giả bị gợi lên dục vọng ăn uống, bọn họ sẽ quên mất Hà Chiêu Minh có đủ loại nước bẩn, cũng dời sự chú ý sang thức ăn trên bàn.
Đúng ha! Chương trình này là chương trình kết hợp giải mã câu đố với mức độ nổi tiếng. Cho dù không thể trở thành chuyên gia phá án trong thời gian ngắn nhất, nhưng dựa vào lượt người xem trong kênh phát sóng trực tiếp, người chơi vẫn có thể kéo dài thời gian.
Kể cả khi không đi đến cuối cùng, lúc người chơi ở đây cũng đã được chú ý, kia đã tính kiếm được.
Ánh mắt đám nghệ sĩ giới giải trí nhìn Nhậm Dật Phi cũng mang theo ý tứ sâu xa: Học được rồi! Rốt cuộc thì kẻ từng có muôn vàn người hâm mộ cũng có chút tài năng.
“Oa, súp gà hạt dẻ này được hầm mềm ghê này, sụn bên trên vừa bị hút vào đã tan ngay trong miệng, thịt gà không bị ngấy, nhiều nước mà đậm đà. Xin hãy gửi lời cảm ơn chân thành của tôi tới đầu bếp.” Diễn viên nọ chợt giữ chặt người phục vụ, đầu ngẩng lên độ, để góc mặt đẹp nhất xuất hiện trên màn ảnh.
“Mình cảm thấy món súp bào ngư này ngon miệng lắm luôn, thịt bào ngư vừa mềm vừa đàn hồi, nấm khô ở dưới mặn mà tươi ngon, giống như súp bào ngư trong yến tiệc quốc gia vậy.” Thần tượng kia bưng bát canh trên tay, để lộ biểu cảm “bé mèo ngu ngốc đáng yêu ngọt ngào cute phô mai que” khiến người hâm mộ la hét chói tai.
Bàn dài đột nhiên biến thành phòng phát sóng trực tiếp với chuyên mục mỹ vị nhân gian. Âm thanh khen ngợi vang lên hết đợt này đến đợt khác, một đám người bắt đầu suy nghĩ nên diễn cảnh “chìm đắm trong đại dương mỹ vị” như thế nào cho hay.
Nhóm người không quá hiểu biết về nghệ sĩ giới giải trí lập tức cuộn tròn ngón chân, cánh tay cũng nổi hết lông tơ.
Người khởi xướng đầu tiên là Nhậm Dật Phi nhìn bọn họ chốc lát. Sau đó hắn chợt rút lấy nắp vung thức ăn trên xe đẩy sau lưng tới, đậy lại đồ ăn, xốc lên, rồi đậy lại đồ ăn, tiếp tục xốc lên.
“Anh đang làm gì vậy?” Cô gái tóc xoăn dài vẫn luôn để ý hắn, lúc này nhịn không được hỏi.
Nhậm Dật Phi nhíu mày, hắn nghiêm túc xốc nắp vung, miệng lẩm bẩm: “Sao không có hiệu ứng bling bling nhỉ? Sao lại không bling bling lên? Ánh sáng lấp lánh đi đâu hết rồi?”
Tiếng khen ngợi khoa trương trên bàn dài lập tức im bặt.
Mọi người: …Cay độc dữ chưa?