Lão Tứ chạy qua truyền lời cho Dương Quyển, cậu gật đầu nhưng cũng không nói sẽ vứt áo của Hạ Lãng đi.
Cậu vẫn đứng tại chỗ cũ, muốn đợi gặp Liên Cẩm để chào một tiếng rồi mới đi.
Chỉ chốc lát sau Liên Cẩm đã tới tìm cậu, cô gọi cậu đi ăn tối với người của đội bóng.
Dương Quyển do dự một lúc lâu nhưng cuối cùng vẫn từ chối.
Thứ nhất, là cậu không quen ai trong đội bóng của trường cả.
Thứ hai là gần đây cậu đã chạm mặt Hạ Lãng hai lần.
Dù đối phương không lặp lại những lời như là “không muốn thấy mặt cậu” nhưng cũng không nói là muốn gặp lại cậu.
Vậy nên Dương Quyển vẫn thức thời chọn đi Quyển mang áo của Hạ Lãng về ký túc xá rồi ngâm cùng với nước giặt.
Sau đó cậu giặt sạch đồ rồi phơi lên ban công.
Cậu muốn đợi áo khô sẽ là phẳng lại rồi sẽ nghĩ cách trả lại cho Hạ Lãng sau.
Lúc này Hạ Lãng đang đi ăn liên hoan với người trong đội bóng ở bên ngoài trường.
Đội trưởng đội bóng nhắc lại lời mời cùng đi bơi cuối tuần này thêm lần nữa, Hạ Lãng đồng ý.
Lão Tứ ngồi cạnh không ngừng lải nhải bảo muốn mua quần bơi mới.
Hạ Lãng nhớ tới hình như quần bơi của mình lâu rồi cũng không mặc nên cúi đầu mở phần mềm mua sắm online ra.
Mấy tháng nay hắn đều không mua đồ qua mạng, sau khi đặt xong quần bơi ở shop quen thuộc mình thường mua hắn vẫn cứ cảm thấy hình như mình quên mất gì đó.
Nhưng mãi đến lúc thanh toán rồi đặt đơn thành công hắn vẫn không nhớ ra là quên gì.
Hạ Lãng lơ đễnh cất điện thoại đi, không nghĩ quá nhiều.
Hai ngày sau điện thoại của Dương Quyển nhận được một tin nhắn có một đơn hàng mới đã tới.
Lúc đó cậu đang ăn trưa ở nhà ăn với Trác Lan, vừa khéo hôm đó Trác Lan cũng bảo đến chiều cậu ta sẽ đi đến trung tâm chuyển phát nhanh để lấy đồ.
Dương Quyển giơ điện thoại lên, khuôn mặt đầy vẻ mờ mịt: “Tớ cũng có đơn hàng cần lấy”.
“Gửi mã đơn hàng cho tớ đi, tớ lấy đồ về luôn cho”.
Trác Lan nuốt hạt cơm xuống rồi không quá để ý nhìn lướt qua tin nhắn Dương Quyển mới nhận.
“Cậu mua gì thế?”.
Dương Quyển lắc đầu chậm chạp, giọng đầy nghi ngờ.
“Tớ không mua đồ”.
Trác Lan tò mò nhíu mày: “Vậy có cần tớ mở ra kiểm tra giúp cậu luôn không?”
Dương Quyển nói: “Cũng được”.
Đến chiều, Trác Lan tranh thủ đi tới lấy đồ chuyển phát nhanh trước giờ cơm tối.
Sau khi kiện đồ về đến tay cậu ta đi ra chỗ cạnh thùng rác, khui bưu kiện của Dương Quyển ra.
Sau khi nhìn thấy cái hộp đựng của hãng chuyên về đồ bơi dành cho nam, vẻ mặt Trác Lan trở nên kinh ngạc.
Trác Lan quen biết Dương Quyển khá lâu rồi, cậu ta biết Dương Quyển không biết bơi nên bình thường sẽ không mấy khi đến những chỗ như bể bơi.
Cậu ta mở hộp, lấy đồ bên trong ra ngoài.
Sờ lên vải thì đoán được đúng là quần bơi.
Trác Lan không nghĩ nhiều, tung cái quần, xòe ra trước mặt mình –
Sau đó đôi mắt cậu ta nhìn chằm chằm vào phần đáy quần bơi, khuôn mặt đã bàng hoàng đến mức không nói nên lời.
Lớn vậy ư?
Mối nghi ngờ khó bề tưởng tượng này kéo dài tới tận tối khi Dương Quyển về.
Cậu không biết chuyện gì, hỏi Trác Lan: “Cậu xem đồ chuyển phát nhanh chưa? Bên trong là cái gì thế?”
“Quần bơi”.
Trác Lan đứng dậy cầm lấy cái hộp đang đặt trên bàn, lấy cái quần bên trong ra giơ lên cao, xòe ra lắc lắc trước mặt Dương Quyển.
Vẻ mặt cậu ta tràn đầy phức tạp.
“Cậu mặc số lớn đến vậy hả?”
Đến lúc thấy rõ cái quần bơi màu đen kia mặt Dương Quyển mới nóng như thể bị đốt cháy.
Cậu lắp bắp giải thích: “Tớ không mua quần bơi”.
Trác Lan nhét cái quần vào lòng Dương Quyển, vẻ mặt khôi phục lại bình thường trong chớp mắt.
“Có phải là người bạn nào của cậu mua nhưng điền sai địa chỉ nhận hàng không?”
Dương Quyển suy nghĩ một lát rồi mở miệng hỏi: “Tên người nhận trên túi chuyển phát nhanh là tên tớ hả?”
“Không phải”.
Trác Lan thoáng nhớ lại, đáp một cách không chắc lắm.
“Hình như ghi là Dương Mao Quyển thì phải?”.
Trong mắt Dương Quyển hiện lên kinh ngạc.
Trong game, người từng gửi đồ của cho cậu chỉ có mình “người đó” thôi.
Vậy nên cái quần này là đồ hắn mua sao? Nhưng sao hắn không thay đổi địa chỉ mua hàng? Cậu cũng không dám khẳng định chuyện này, mở cái quần ra nhìn nó chừng hai giây –
Bỗng nhiên khuôn mặt Dương Quyển đỏ như muốn cháy.
Dựa vào vóc dáng và chiều cao của Hạ Lãng để đoán thì hình như cái quần này đúng là có kích cỡ vừa với hắn thật.
Trác Lan cúi đầu nghịch điện thoại, không hề chú ý đến những biến đổi trên gương mặt Dương Quyển.
Thỉnh thoảng cậu ta lại không quá để ý dùng khuỷu tay đẩy nhẹ cậu.
“Nhớ ra được là ai chưa?”
Dương Quyển nhỏ giọng: “Đoán được rồi”.
Nhất thời Trác Lan lim môi ngẩng đầu, dùng khuôn mặt tràn đầy tươi cười nhìn cậu.
“Ai đó? Trai thẳng hay là gay vậy? Mai mốt giới thiệu cho tớ được hong?”
Trác Lan biết Dương Quyển cũng có bạn yêu đương với con trai nên bình thường vẫn hay giỡn với Dương Quyển như vậy.
Lần này cũng không khác gì, cậu ta chỉ quen miệng đùa hai câu thôi.
Không ngờ vừa mới dứt lời, Dương Quyển đã thật thà mở miệng từ chối: “Không được”.
Tuy rằng cậu không lớn tiếng nhưng giọng lại rất kiên định và nghiêm túc.
Thậm chí trong câu nói kia còn hơi có vẻ lo lắng.
Trác Lan bị cậu làm cho bất ngờ, không kịp chuẩn bị tinh thần nên mặt đần cả ra.
Câu ta ngơ ngơ ngác ngác hỏi: “Sao lại không được?”
Dương Quyển vừa căng thẳng vừa chột dạ nên né tránh ánh mắt kinh ngạc của đối phương.
Trầm mặc mất một lúc lâu, sau đó cậu mới giải thích một cách mất tự nhiên: “Tại vì cậu ấy là trai thẳng”.
Trác Lan không nghi ngờ cậu, hiểu ra rồi thì cúi đầu chơi điện thoại tiếp.
Dương Quyển thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Cậu lặng lẽ quan sát vẻ mặt của Trác Lan sau đó lại không nhịn được muốn nói hết với bạn mình.
Nhưng nhưng mỗi lần những lời muốn nói đến cửa miệng thì cậu lại không có cách nào mở miệng ra nổi.
Cuối cùng cậu quyết định không nói thật nữa, cậu sẽ chôn cái bí mật mà cậu thích Hạ Lãng xuống thật sâu nơi đáy lòng.
Dương Quyển không có phương thức liên lạc với Hạ Lãng nên đành lựa chọn sẽ đưa áo và quần bơi tới phòng ngủ trả hắn.
Đáng tiếc là thời gian cậu chọn không phù hợp, tối thứ sáu lúc cậu đến ký túc xá tìm Hạ Lãng thì hắn và bạn cùng phòng đều không có trong phòng.
Dương Quyển không biết số phòng cụ thể của Hạ Lãng, sau khi đứng trên ban công kiểm tra lại rất nhiều lần cậu mới dám xác nhận.
Kết quả cuối cùng lên đến nơi gõ cửa phòng vẫn nhầm sang phòng khác.
Có một chàng trai mở cửa ra nói cho cậu, phòng của Hạ Lãng là phòng bên cạnh.
Nhưng bây giờ không có ai ở trong phòng.
Dương Quyển nhớ tới bây giờ sắp đến cuối tuần rồi, mọi người sẽ về nhà vào mấy ngày nghỉ.
Cậu không quá hi vọng nhìn người đối diện: “Hôm nay cậu ấy còn ở trường không?”
“Bạn chờ một lát nhé, để mình hỏi giùm cho”.
Chàng trai kia kèo cửa vào trong sau đó quay đầu hỏi bạn cùng phòng của mình.
“Anh Lãng còn ở trường không?”
Theo động tác quay đầu lại của người kia, Dương Quyển đứng cạnh cửa có thể nhìn thấy rõ hoàn cảnh bên trong ký túc xá của bọn họ.
Trên bàn học và cái ghế gần cửa chất đầy không ít quần áo cũ, người trong phòng giơ một cái áo khoác khá mới lên hỏi người mới nói chuyện với Dương Quyển: “Cái áo Adidas này còn mới vậy mà cũng quyên góp luôn hả?”
Chàng trai kia đáp: “Vậy cứ giữ lại trước đi”.
Nghe cuộc đối thoại của bọn họ nên Dương Quyển cũng tò mò nhìn sang.
Cái áo khoác người kia cầm trong tay cùng mẫu cùng màu với cái áo khoác mấy tháng trước cậu mua ở trung tâm thương mại.
Nhưng trong trường mọi người mặc áo giống nhau cũng rất bình thường nên cậu không thấy có gì kỳ lạ cả.
“Được”.
Sau khi giải quyết xong chuyện cái áo khoác, người bạn cùng phòng mới nhớ tới lời chàng trai vừa hỏi: “Chắc là còn ở trường á, hình như bọn họ tới bể bơi rồi”.
Chàng trai truyền lời của bạn cùng phòng cho Dương Quyển, nghe xong Dương Quyển nói cảm ơn rồi xuống lầu, cậu cầm theo túi giấy đựng quần áo đi tới bể bơi mới xây của trường.
Bể bơi này không mở miễn phí cho sinh viên, hơn nữa trời tối rồi, bên trong tòa nhà không có ai.
Dương Quyển trả tiền mua vé vào trong, phía xa xa thấy có người đang ngâm mình, trên bờ còn có vài cô gái không xuống nước, đang ngồi ở thành bể nói chuyện.
Dù nói chuyện nhưng ánh mắt họ không hề rời khỏi phía bể bơi.
Dương Quyển xách túi đồ đến thành bể nhưng không dám đến quá gần.
Cậu cúi đầu tìm bóng dáng Hạ Lãng bên dưới.
Không tìm được Hạ Lãng nhưng lại nhận ra vài khuôn mặt quen thuộc trong đội bóng trường.
Đa số con trai chơi bóng thường có dáng người khá ổn, tiếng những cô gái thì thầm thảo luận về vóc dáng của bọn họ vang lên phía sau Dương Quyển.
Lúc này Dương Quyển cũng không thể tự chủ mà nhìn về phía ngực của mấy chàng trai kia vài lần.
Mùa hè, trong phòng ngủ của đám con trai cái chuyện không mặc quần áo đi qua đi lại là chuyện hết sức bình thường.
Trước khi nhận ra xu hướng tình dc của bản thân Dương Quyển cảm thấy chuyện này không phải là vấn đề gì.
Bây giờ khi đã xác nhận được mình thật sự thích con trai, lại nhìn thấy những người này c ởi trần nhưng trong lòng cậu vẫn không có nổi một gợn sóng.
Dương Quyển cảm thấy hơi ngoài ý muốn, đứng ngẩn cả người.
Ngay lúc này Hạ Lãng bơi trở về khu nước cạn.
Hai chân hắn đạp dưới đáy hồ, mang theo cả một người đầy bọt nước đứng dậy khỏi bể bơi.
Hắn đưa tay tháo kính bơi xuống, lắc đầu tùy ý vẫy tóc.
Một bàn tay khác đan vào phần tóc mái, vuốt ngược mái tóc ướt sũng về phía sau.
Tưng hàng từng hàng bọt nước chảy xuôi theo lồ ng ngực của hắn, từng múi từng múi cơ bụng vừa cứng cáp vừa xinh đẹp, quần bơi màu đen bao chặt lấy hai cái chân thon dài rắn chắc.
Dương Quyển hốt hoảng vội nhìn đi chỗ khác.
Hai má cậu nóng bừng, nhìn về phía thành bể bơi và cầu thang bên cạnh.
Gương mặt đỏ bừng của Dương Quyển dưới ánh đèn sáng như ban ngày của bể bơi cực kỳ khiến cho người khác chú ý.
Ngay cả Hạ Lãng đứng dưới nước cùng thấy rõ ràng.
Bước chân của Hạ Lãng hơi khựng lại, hắn nhàn nhạt nhìn xuôi theo tầm mắt của Dương Quyển về phía cầu thang bể bơi.
Thoáng thấy một cậu trai với lồ ng ngực gầy như que củi đang đứng cạnh cầu thang, lại nhìn về phía khuôn mặt còn chưa tan vết đỏ ửng của Dương Quyển, trong lòng Hạ Lãng đột nhiên sinh ra một cơn giận dữ và khó chịu.
Tên cận này lại để rơi mất kính áp tròng rồi à? Đậu má nhìn dáng người như vậy cũng có thể đỏ mặt sao?.