Hạ Lãng đi xuyên qua nửa cái bể bơi đến cạnh cầu thang rồi đưa chân nhảy lên một bậc, sau đó nói với người đang đứng chắn giữa cầu thang: “Phiền cậu nhường đường một chút”.
Người kia nghe vậy thì vội vã lùi lên bờ nhường đường cho hắn.
Khi nhìn thoáng qua dáng người Hạ Lãng, người kia ngại ngùng che che giấu giấu đứng nghiêng sang một bên.
Hạ Lãng đi chân trần lên bờ, vốn dĩ hắn còn đang định đi thẳng phía trước nhưng từ khóe mắt lại thấy Dương Quyển vẫn đứng yên tai chỗ.
Vì vậy bước chân Hạ Lãng chợt dừng quay đầu nhìn Dương Quyển, dùng giọng lạnh nhạt hỏi cậu: “Anh tới đây làm gì?”
Dương Quyển không ngờ đối phương lại chủ động bắt chuyện với mình, cẩu ngơ ngác.
Thật ra cậu cũng cảm nhận được là mỗi lần tình cờ gặp được Hạ Lãng thì thái độ của hắn đều sẽ dịu đi một chút xíu.
Đây cũng là nguyên nhân khiến cậu dám đến thẳng ký túc xá và bể bơi để tìm hắn.
Cái ngày mà Dương Quyển nói thật hết mọi chuyện cho Hạ Lãng cậu đã cảm nhận rõ rệt cơn phẫn nộ và sự căm giận của hắn.
Sự căm giận kia có lẽ là do những tình cảm từng có trong game chuyển hóa thành.
Nhưng rồi theo thời gian dần trôi đi, mọi thứ đều trở nên phai nhạt.
Trong thế giới của Hạ Lãng có lẽ cậu đã trở thành một người hoàn toàn xa lạ không có quan hệ gì.
Vậy nên dần dần đối phương cũng bắt đầu đối xử lạnh nhạt với cậu, cả những cảm xúc tiêu cực vì chuyện tình cảm cũng không còn để trong lòng.
Quãng thời gian dài xa cách và thờ ơ sẽ mài mòn mọi điểm giao nhau trên con đường của hai người.
Vậy nên sau khi gặp lại, hành vi liên tục “thất tín” của cậu cũng chẳng thể nào làm đối phương dao động.
Ban đầu Dương Quyển đã đồng ý với đối phương sẽ không xuất hiện nữa.
Nhưng khi biết người đó chuyển tới cơ sở cũ, thậm chí còn ở ký túc xá đối diện phòng mình, Dương Quyển vẫn không thể kiềm chế nổi mong muốn nơi đáy lòng mình.
Cậu muốn được gặp hắn.
Biết rõ mình làm vậy là sai, biết mình lừa dối người kia trong game là sai, biết là đã đồng ý với đối phương nhưng lại không tuân thủ lời hẹn cũng không đúng nhưng Dương Quyển lại không có cách nào dừng lại cả.
Cậu cũng không biết tại sao bản thân mình lại trở thành như vậy.
Nếu một thí nghiệm xảy ra vấn đề thì chắc chắn đến một thời điểm nào đó sẽ có thể giải quyết.
Nhưng trong chuyện này cậu lại không biết làm thế nào để giải quyết cả.
Chỉ là mọi chuyện cũng như thế mà thôi.
Ngoài việc giữ quan hệ xã giao bình thường Dương Quyển sẽ không làm bất cứ hành động nào khiến đối phương cảm thấy bị phiền nhiễu.
Hơn nữa nếu như có thể, cậu muốn dốc hết sức lực để bù đắp vì những tổn thương không thể nào xóa mờ mình gây ra cho người đó, miễn là không quấy rầy tới cuộc sống hằng ngày của đối phương.
Đương nhiên Dương Quyển cũng biết mong muốn này chỉ là một hy vọng xa vời.
Kể cả dù đối phương đã không còn để ý đến những chuyện liên quan đến cậu nhưng cũng không phải muốn làm bạn bình thường với cậu.
Dương Quyển giống như một sinh vật chỉ có thể rình núp trong bóng tối không bao giờ biết đến nắng mai.
Cậu chỉ có thể thỉnh thoảng lén đưa bánh ngọt cho hắn, sau đó lại trốn trên ban công lén nhìn xem hắn có nhận được không.
Lần trước Dương Quyển từ chối lời mời cùng đi liên hoan của Liên Cẩm nhưng về đến ký túc xá lại cảm thấy hơi hơi hối hận.
Từ đó về sau cậu đều không nỡ bỏ lỡ bất cứ cơ hội nào để có thể gặp Hạ Lãng nữa.
Thấy nãy giờ cậu vẫn không nói gì, Hạ Lãng mất kiên nhẫn lướt qua cậu đi về phía trước.
Người của đội bóng trường đang ngồi nói chuyện rôm rả ở khu nghỉ ngơi.
Hạ Lãng lấy một chai nước khoáng trên bàn lên uống.
Tống Tình phụ trách nhiệm vụ bảo quản điện thoại giúp mọi người quay đầu lại, cô đưa điện thoại cho hắn: “Điện thoại của cậu vừa mới có chuông đó”.
Hạ Lãng nhận điện thoại rồi mở khóa nhìn thoáng qua tin nhắn Thiệu Diệp gửi.
Bạn gái gọi đi ăn khuya nên cậu ta thay quần áo đi từ nửa tiếng trước rồi.
Hắn đặt điện thoại di động xuống bàn rồi đảo mắt nhìn quanh khu nghỉ ngơi một vòng.
“Lão Tứ đâu?”
“Cậu ấy lên lầu với đội trưởng rồi”.
Tống Tình nói.
Hạ Lãng nhướng mày từ chối cho ý kiến.
Hắn cúi người ngồi xuống một bên.
Bỗng nhiên Tống Tình ngồi ở bàn đối diện ngẩng đầu nhìn về phía sau Hạ Lãng, ánh mắt có chút kinh ngạc.
“Anh tới tìm Liên Cẩm sao?”
Dương Quyển cầm túi giấy đi theo Hạ Lãng tới cạnh bàn.
Cậu nhìn gò má Hạ Lãng trước sau đó mới lắc đầu với Tống Tình: “Không phải”.
Tống Tình cười cười vẫy tay ra hiệu cho cậu lại ngồi cạnh cô.
Dương Quyển chần chừ hai giây sau đó vì không dám ngồi xuống chỗ trống bên cạnh Hạ Lãng nên đi về phía cạnh Tống Tình ngồi.
Sau khi ngồi cậu vẫn nhìn về phía Hạ Lãng, mấy lần muốn nói rồi lại thôi.
Thấy ánh mắt ngập ngừng của cậu, Hạ Lãng chống tay lên bàn đỡ cằm rồi nghiêng đi che khuất một bên mặt.
Hắn cố ý che ánh mắt làm người khác chán ghét kia đi.
Dương Quyển không giấu nổi mất mát nơi đáy mắt.
Cậu im lặng không dám nhìn hắn nữa mà lại đánh mắt về phía bể bơi rồi ngẩn người.
Hạ Lãng cảm thấy ngày hôm nay làm sao mà nhiều chuyện bực mình đến vậy, cuối cùng hắn không nhịn được nữa, quay đầu hỏi cậu bằng giọng hung dữ: “Có chuyện thì nói nhanh đi, đừng có gây phiền phức đây thêm nữa”.
Dương Quyển sợ đến mức giật mình hoàn hồn.
Cậu thừa thế xông lên, đặt túi đồ trong lòng lên bàn rồi đẩy về phía Hạ Lãng.
“Tôi đến trả đồ cho cậu”.
“Trả gì?” Hạ Lãng vẫn ngồi yên không nhúc nhích.
Nghe hắn hỏi vậy Dương Quyển quay đầu nhìn Tống Tình một cái.
Sau khi thấy cô đang nói chuyện với người khác không để ý tới bên này cậu mới nỏi nhỏ: “Cái áo lần trước cậu bảo tôi vứt tôi đã mang về giặt sạch và là phẳng rồi.
Còn cả -” cậu ngừng một lát, hai tai hơi nóng lên.
“… quần bơi của cậu.
Cậu để nhầm địa chỉ giao hàng rồi, cái quần được gửi đến chỗ của tôi”.
Hạ Lãng nghe thấy cậu nói là gửi nhầm địa chỉ thì mặt đen lại.
“Tôi xóa địa chỉ rồi, cũng mua lại cái quần bơi khác rồi.
Áo giống cái kia trong tủ tôi còn rất nhiều, anh cầm đi vứt hết đi”.
Dương Quyển mím môi không nói tiếng nào.
Hạ Lãng không để ý đến cậu nữa, đứng dậy đi men theo thành bể bơi.
Hắn không định về khu nước cạn nữa mà muốn tới thẳng chỗ nước sâu rồi xuống nước luôn.
Nhân viên cứu hộ đều biết kỹ thuật bơi lội của Hạ Lãng không tồi nên không chú ý đến hắn nhiều.
Dương Quyển vội đứng dậy khỏi chỗ, chạy chậm theo sau Hạ Lãng.
“Tôi giặt áo ba lần liền, ủi xong cũng không còn nhăn nữa”.
Bước chân của Hạ Lãng vẫn luôn tiến lên phía trước, hắn tỏ thái độ ngoảnh mặt làm ngơ với những lời của cậu.
Dương Quyển nói to hơn một chút: “Tôi còn dùng một cái túi sạch để gói áo của cậu lại nữa”.
Bước chân Hạ Lãng dần nhanh hơn, cả người hắn tỏa ra sự kìm nén và cáu kỉnh.
Dương Quyển không khỏi hơi ngừng lại, cũng nhỏ giọng hơn: “Quần bơi là đồ mới, cũng vứt đi luôn hả?”
Hạ Lãng dừng bước, khuôn mặt đầy u ám.
Hắn xoay người túm cổ áo Dương Quyển vào một góc khuất rồi xì một tiếng khinh bỉ.
Hạ Lãng hỏi: “Anh thấy tôi giống người không có tiền để mua mấy thứ đồ đó sao?”
Tầm mắt Dương Quyển rơi xuống chiếc đồng hồ trên cổ tay hắn trong vô thức.
Thật ra từ lần đầu tiên gặp Hạ Lãng ở ngoài cổng triển lãm Game Anime, Dương Quyển đã đoán được bảy tám phần rồi.
Có vẻ điều kiện gia đình của Hạ Lãng rất tốt, là kiểu giàu có hơn rất nhiều so với gia đình cậu luôn.
Dương Quyển không nhìn nữa, im lặng lắc đầu.
Nét trào phúng trên khuôn mặt Hạ Lãng càng lúc càng sâu.
“Vậy sao anh còn muốn đến trả tôi mấy thứ đồ này?” Hắn nhìn Dương Quyển từ trên cao xuống, ánh mắt sắc bén như thể xuyên thấu qua người cậu.
“Rốt cuộc anh muốn đến đây để làm gì?”.
Cậu tới đây làm gì? Dương Quyển thầm nêu ra vô số lý do cả gượng ép cả hợp lý làm cái cớ như là muốn nhắc hắn nhớ sửa địa chỉ nhận hàng.
Những món đồ riêng tư như thể quần bơi không thể gửi nhầm cho người khác.
Hay là nói với hắn cậu thấy áo và quần bơi đều đang còn rất mới nên không muốn để lãng phí, nhưng nếu nhờ người khác đưa tới lại sợ vừa mới quay đi hắn đã vứt vào thùng rác mất.
Nhưng lý do chân chính thật ra chỉ là vì cậu muốn tới gặp hắn thôi.
Dương Quyển nghĩ trong lòng như vậy nhưng khi nói ra lại thành: “Xin lỗi, tôi không nghĩ quá nhiều”.
Hạ Lãng dõi theo hàng lông mi rũ xuống của cậu.
Khi nghe thấy cậu buột miệng nói xin lỗi, vẻ mặt hắn vẫn không thay đổi gì.
“Bánh ngọt tối hôm đó là do anh mua sao?”
Hạ Lãng thấy đôi hàng mi kia run lên, giống như hai cánh ve mỏng đập nhè nhè, phản chiếu thẳng vào trong con ngươi của hắn.
Dương Quyển thành thật đáp: “Tôi mua”.
“Hết mua bánh ngọt cho tôi lại chủ động đến sân bóng đưa khăn mặt với nước.
Ngay cả quần áo bẩn cũng tự mình giặt sạch rồi chạy tới trả cho tôi”.
Hạ Lãng cười khẩy một tiếng, trong mắt phủ đầy sương lạnh.
“Cuối cùng là anh có ý gì đây?”
Dương Quyển nhíu mày, cậu muốn giải thích chuyện mua bánh cho hắn chỉ là để cảm ơn hắn vì hắn đã giúp mình chứ không có ý gì khác.
Hạ Lãng lại không có tâm trạng đi nghe lời giải thích của Dương Quyển.
Hắn kéo cổ áo cậu lên.
“Học chung trường tất sẽ có lúc tình cờ gặp nhau.
Anh làm mọi cách để lấy lòng tôi như vậy không phải là muốn được tôi tha thứ đó chứ?” Giọng hắn dần dần lạnh xuống.
“Lẽ nào anh không biết thử nghĩ mà xem, chuyện anh lừa tôi trong hai tháng đó chỉ cần một cái bánh ngọt và giặt một bộ quần áo là đủ để bồi thường rồi sao?”
Dương Quyển há miệng, cậu có chút không biết phải làm sao.
Từ đầu đến giờ cậu đều chưa từng suy nghĩ muốn Hạ Lãng tha thứ cho mình.
“Chẳng qua thời gian đã trôi qua lâu vậy rồi.
Giờ cũng không thể nói cái gì mà tha thứ hay không tha thứ”.
Hạ Lãng không quá để ý buông cậu ra, đáy mắt hắn hiện lên vài phần coi thường.
“Muốn tôi tha thứ cho anh cũng không phải là không thể”.
Hạ Lãng lôi Dương Quyển đến sát rìa bể bơi, đảo mắt nhìn mặt nước khu lặn.
Giọng hắn bình tĩnh: “Biết bơi không?”
Trong lòng Dương Quyển đánh thịch một cái.
Cậu đã mơ hồ đoán được hắn sẽ nói cái gì tiếp, nhưng vẫn trả lời thật lòng: “Không biết”.
Ánh mắt Hạ Lãng đầy châm chọc, khóe môi khẽ cong lên.
“Muốn tôi tha thứ cho anh cũng đơn giản lắm, chỉ cần hôm nay anh đứng đây nhảy xuống tôi sẽ tha thứ cho anh.
Tôi nói được sẽ làm được”.
Dương Quyển không lên tiếng, cậu cụp mắt nhìn về phía mực nước đủ để nhấn chìm mình, trái tim bắt đầu trở nên lạnh lẽo.
Hạ Lãng đang đứng cạnh cậu bỗng bước lùi lại.
Hắn nhìn cậu từ vị thế ở trên cao nhìn xuống, ánh mắt nhìn chăm chú vào khuôn mặt cậu mang theo một chút chế giễu.
Quả nhiên hắn thấy khuôn mặt cậu lộ ra vẻ rụt rè và do dự.
Điều này hoàn toàn nằm trong dự liệu của Hạ Lãng.
Hắn nói như vậy vì không muốn tha thứ cho cậu thật.
Hắn chỉ đang cố ý làm khó dễ Dương Quyển, muốn cậu biết khó mà lùi thôi.
Tuy rằng từ nhỏ Dương Quyển đã sống ở thành phố ven biển nhưng cậu thực sự không biết bơi.
Mỗi lần ra biển chơi cậu đều phải ôm theo phao mới dám xuống nước.
Mùa hè, lúc đến bể bơi cậu cũng chỉ dám tắm ở khu tắm có mực nước cạn, đứng lên không quá vai.
Nghe thầy những lời Hạ Lãng nói hai chân Dương Quyển như bị đóng đinh tại chỗ, môt lúc lâu sau cũng không thể động đậy.
Dương Quyển đứng ngơ ngác tại thành bể bơi một lúc lâu.
Hạ Lãng không hề mở miệng giục cậu nhưng trong lòng cậu lại dần sinh ra cảm giác sốt ruột.
Đúng là cậu không dám nghĩ tới chuyện để đối phương tha thứ cho mình.
Nhưng chuyện này là do Hạ Lãng chủ động nhắc tới trước.
Nếu đã vậy thì Dương Quyển không muốn buông tha cơ hội này chút nào.
Cậu không hề nghi ngờ gì về chuyện bây giờ trông sắc mặt mình chắc hẳn rất xấu, vừa chật vật vừa khiếp sợ và muốn lùi bước.
Nhưng tất cả những cảm xúc đó cũng không thể vượt qua nỗi vui sướng và khát khao nơi trái tim cậu.
Thậm chí, đến thời khắc cuối cùng, cái tâm tình này như thể sóng biển ập tới xô dạt những e ngại mà mực nước cao kia mang đến cho cậu.
Dương Quyển không nhịn được, ngẩng đầu lên nhìn về phía nhân viên cứu hộ đang ngồi ở đằng xa.
Khoảng cách này cũng không quá xa, trái tim mới bay lên giờ đã bình tĩnh lại.
Cậu tử nhủ với mình thật nhiều thật nhiều lần là khi xuống nước không cần giãy dụa thì sẽ tự nổi lên thôi.
Sau khi tự an ủi mình xong Dương Quyển lại cúi đầu nhìn nước dưới bể bơi.
Thế mà cậu cũng khôi phục được chút vẻ bình tĩnh bên ngoài.
Cuối cùng Dương Quyển nghiêng đầu nhìn Hạ Lãng.
Mặc dù đã bị đôi mắt đầy chế giễu lạnh như băng của Hạ Lãng nhìn rất nhiều lần, nhưng mỗi lần đối diện với hắn trong lòng Dương Quyển vẫn như bị kim đâm.
Nỗi đau ấy dù qua bao nhiêu lần vẫn không hề được thuyên giảm.
Vào giờ phút này cũng vậy.
Nhìn thấy ánh mắt của Hạ Lãng bỗng nhiên cậu lại muốn mở miệng hỏi.
Nếu như đúng là hắn đồng ý muốn tha thứ cho cậu vậy có thể đừng dùng ánh mắt đó nhìn cậu nữa có được không.
Trái tim mách bảo nên đôi môi Dương Quyển hơi run nhẹ.
Nhưng một giây trước khi nói ra những lời đó cậu lại lựa chọn lùi bước không rõ nguyên do.
Hạ Lãng thoáng nhìn thấy dáng vẻ muốn nói lại thôi của cậu, hắn tiến lên một bước định nói ra những lời đã đoán sẵn từ trước.
Giọng hắn nặng nề: “Anh -”
Kèm theo tiếng nói duy nhất Hạ Lãng phát ra là Dương Quyển hít thật sâu rồi nhắm nghiền hai mắt nhảy xuống bể bơi..
Những lời vừa muốn nói đã không còn cơ hội nói nữa.
Con ngươi Hạ Lãng đột nhiên mở to, cơ trên lưng căng lại trong chớp mắt.
Người hắn phản ứng nhanh hơn não, vội đưa tay túm lấy cậu.
Bọt nước bắt lên thật cao, tốc độ rơi xuống nước của Dương Quyển quá nhanh, Hạ Lãng bắt không được cậu.
Đáy lòng Hạ Lãng chợt hoảng hốt, không tới nửa giây đã nhảy theo cậu xuống giả có lời muốn nói:
Làm hòa là quá trình chắc chắn phải trải qua sự “thay đổi về lượng” sang “thay đổi về chất”.
Trong quá trình đó có hai giai đoạn:Nguôi giậnPhát hiện mình bị bẻ congQuyển Quyển: Tiểu Dương hèn .