Chiếc chuông báo động của pháo đài Usson treo trên đỉnh ngọn tháp nhọn cao ngất, khi nó bị gõ vang, tiếng chuông ngân nga truyền đi quá nửa nội thành. Tiếng chuông như một làn sóng vô hình khuếch tán. Nơi làn sóng quét qua, các đường phố, ngõ hẻm vốn đang chìm trong giấc ngủ khuya yên lặng chợt như được rót vào sức sống, bừng bừng tỉnh dậy.
Người người ào ạt đổ ra đường, ngạc nhiên khó hiểu, hỏi nhau có chuyện gì xảy ra.
Luc Besson đang ở trong doanh trại phía đông Riedenburg chờ tin tức, nhưng nghe thấy tiếng coong coong coong cảnh báo rõ ràng truyền qua cửa sổ vòm đá, ông ta nghiêng đầu nhìn khu nội thành đang dần sáng đèn, biến sắc. Không đợi lính liên lạc đi vào báo cáo, vị trưởng đoàn kiếm sĩ này đã mở cửa, quát ra bên ngoài:
"Không nghe thấy gì sao, lăn tới đây! Lăn tới tập hợp! Bảo trung đội số , số bên ngoài lập tức theo ta đi pháo đài Usson, gã Ceber ngu ngốc!"
Tất cả mọi người nhìn nhau.
"Đoàn trưởng, còn cửa thành thì sao?" Có người đứng lên hỏi.
"Ngươi bị ngu hả? Ngoài tên kỵ sĩ cao nguyên kia thì còn ai có thể đánh vào pháo đài Usson. Gã Ceber ngu xuẩn muốn giấu diễm tin tức thì để bản thân gã nếm trái đắng là được." Ông ta mắng xong liền hít một hơi, ngữ khí hơi hạ xuống nói: "Nếu như vị trong pháo đài kia xảy ra vấn đề gì, các ngươi cứ chờ đợi lửa giận đến từ quốc vương bệ hạ đi. Ta thì không muốn gánh nỗi oan này trên lưng — về phần các ngươi, cố gắng tập trung vào mục tiêu cho ta là được rồi!"
Mọi người ngẩn ra, sau đó mới tự mình hành động.
Luc Besson thở ra một hơi, nhưng vừa nghĩ tới đối phương là kỵ sĩ cao nguyên, còn cả phù thủy tùy tùng kia, ông ta liền cảm thấy khó giải quyết. Kỵ sĩ cao nguyên trong lịch sử luôn tự thành hệ thống, dù ở thời kỳ vương triều Corcovado cường thịnh nhất thì vương thất cũng không có biện pháp gì đối với bọn người có tính bao che khuyết điểm này, huống chi là ông ta?
Trong lòng ông ta đang ân cần thăm hỏi toàn bộ nữ quyến trong nhà Huân tước Kim Quả.
Freya đi theo cô bé một quãng dài, trong ngõ nhỏ sâu hun hút, nghe tiếng chuông lập tức sợ run một cái, theo bản năng quay đầu ngẩng lên nhìn phía bên kia, sắc mặt lo lắng.
"Sao thế?" Cô bé Shu gọi.
"Xin lỗi, không có gì."
"Có chiến đấu." Shu bỗng nhiên nói.
Freya ngẩn ra, quay lại nghi hoặc nhìn cô bé.
"Đó là lệnh cấm đi của các quý tộc, chỉ có lúc đánh giặc mới hạ lệnh đó. Tuy mọi người không nói, nhưng đều hiểu ý trong đó, trước kia mỗi lần đều như thế." Shu ở phía trước lẳng lặng nói.
"Em nói là họ biết sẽ có chiến tranh?"
"Họ là ai, các lão gia quý tộc sao? Đương nhiên là bọn họ biết. Họ có con đường thu thập tin tức riêng. Có thể nói từ lúc các quán rượu trong thành lưu truyền tin tức thì họ đã biết rõ rồi."
Freya không trả lời, chẳng qua nắm thật chặt bàn tay. Nàng cúi đầu, chỉ có một tia lửa giận lạnh nhạt lóe lên trong đôi mắt sáng ngời.
"Nhưng vì sao trong thành không có phản ứng gì?"
"Có phản ứng thì chúng ta cũng không nhìn thấy, nhưng nhất định các quý tộc sẽ chuẩn bị tốt việc đề phòng. Người trong thành không cần quá lo lắng. Có điều, giá bánh mì và tiểu mạch tăng lên một phần mười, đó là biến hóa không bình thường."
"Riedenburg bị đánh chiếm thì sao?"
"Làm sao có thể."
Freya nhớ tới thái độ rất chắc chắn khi nói của Burlando, nàng lắc đầu loại bỏ ý nghĩ lung tung trong đầu.
"Nhưng chị có một người bạn, hắn nói Riedenburg sẽ bị công phá."
"Vậy anh ta nhất định là kẻ lừa đảo." Shu bình tĩnh đáp.
Charr gõ vang chuông cảnh báo xong liền chạy tới mái nhà trong doanh trại. Anh ta ở bên bờ tường nhìn ra phía ngoài sông đào hộ thành, các đội ngũ đứng đầy ngã tư đường, đông nghìn nghịt, hẳn là quân riêng của các quý tộc tới trước.
Chẳng qua đây không phải điều làm anh ta lo lắng. Anh ta thu tầm mắt lại chạy tới phía khác, ước lượng khoảng cách từ đầu này đến đầu kia của pháo đài, sau đó tìm một con đường dùng được rồi châm ngọn nến của nữ phù thủy đang cầm trong tay. Anh ta hồi tưởng lại cách dùng mà Burlando đã dạy, mặc niệm:
"Et' h Am — "
Âm tiết đầu tiên dùng để khởi động một phần ma lực kết nối với vực sâu hắc ám, một phần ma lực do nữ thần song sinh Helen cai quản. Nếu các nữ phù thủy không sử dụng thuật thông linh thông thường thì sẽ dùng phần ma lực này làm môi giới — sau đó Charr giơ cao ngọn nến, để cho ánh nến chiếu ra xa mười lăm bước chân.
Anh ta chọn một thân cây, toàn thân giống như chớp mắt đã bị kéo vào con đường ánh sáng tiến về phía trước. Đến khi anh ta lấy lại tinh thần khỏi cơn hoảng hốt, phát hiện bản thân đã ở trên tán cây.
"Quả nhiên thần kỳ, không hổ là nữ phù thủy Bunosong." Charr đưa mắt nhìn bốn phía. Lúc này anh ta lựa chọn một thân cây đối diện.
Liên tục lặp lại bảy, tám lần, ngọn nến trong tay Charr chỉ còn một mẩu, nhưng đã đủ cho anh ta tới được một cửa sổ vòm bằng đá khác. Anh ta đặt ngọn nến trên lỗ, sau đó đi theo ánh sáng xuyên vào một hành lang, đến lúc khôi phục, thân thể đã chìm trong bóng tối.
Anh ta lắc đầu dứt bỏ cảm giác choáng váng, hoa mắt, loáng thoáng nghe thấy tiếng đánh nhau ở phía trước.
Hình như chậm mất một chút, nhưng không sao, dù gì lãnh chúa đại nhân cũng đã tính dư ra chút thời gian. Charr tự an ủi mình như thế, lại không biết Burlando đang hận không thể chọc cho anh ta một kiếm.
Trở lại vài phút trước.
Khi Burlando đẩy cánh cửa gỗ nặng nề ra thì không nhìn thấy cảnh vị Bá tước đại nhân đang run rẩy trong góc phòng như dự đoán. Ngược lại, ánh sáng trong phòng vừa đủ, số lượng ngọn nến vừa phải khiến ánh sáng vừa không quá chói, vừa không tối tăm; mà người kia đang ngồi ung dung trên ghế sofa, trên bộ lễ phục chỉ thêu màu đen thậm chí không có một nếp nhăn nhỏ. Ông ta ngẩng đầu đối mặt với Burlando, trên chiếc bàn thấp trước mặt đặt thanh bảo kiếm tinh linh — Trạm Quang Thứ.
Burlando nhìn thấy cảnh tượng đó liền ngẩn ra. Hắn không ngờ vị trọng thần bên cạnh bệ hạ còn khá sáng suốt và gan dạ. Đương nhiên, điều này càng khiến hắn cảnh giác hơn. Đối phương không biết sợ, chứng tỏ nhất định có chỗ dựa.
"Không ngờ là ngươi, tiểu tử, ta còn tưởng là thích khách mà lũ ăn hại ở lũy Gebs phái tới. Đương nhiên, ngươi cũng có khả năng là sát thủ do mấy tên đó dùng số tiền lớn mời tới, liệu ngươi có thể nói cho ta đáp án hay không?" Người trung niên nhìn thấy hắn, hơi giật mình, nhưng thần sắc vẫn như thường hỏi.
Lũy Gebs? Tên này chẳng lẽ không thuộc Vương đảng? Burlando nghi hoặc, lại lắc đầu nói: "E là không thể, có điều nếu đại nhân ngài hợp tác với tôi, tôi cũng sẽ không có hứng thú với việc giết ngài."
"Phải không, ngươi không có hứng giết ta? Vậy thì thật phải cảm ơn, nhưng đáng tiếc — ta lại có rất hứng thú giết ngươi." Người trung niên nói, trên tay bỗng nhiên xuất hiện một cây nỏ. Burlando vừa thấy một tia lam sẫm lóe lên trên mũi tên nỏ liền biết nó có độc.
Nhưng hắn đã sớm đề phòng chiêu thức ấy, hắn đã quá hiểu trò hề của đám quý tộc rồi. Đối phương vừa ra tay, hắn đã vung một kiếm "Keng" chặn lại mũi tên. Chẳng qua không đợi hắn kịp thở một hơi, sau lưng bỗng có tiếng gió đánh úp tới. Kinh nghiệm chiến đấu qua vô số lần vào sinh ra tử của Burlando khiến hắn xoay kiếm chắn phía sau theo bản năng —
Ầm một tiếng, Burlando cơ hồ bay thẳng vào một chiếc tủ. Sau tiếng rầm rầm vang lên liên tục, hắn mới cắn răng đứng dậy khỏi đống gỗ vụn.
Kiếm sĩ Hắc Thiết cấp cao, còn đánh lén, cmn còn có lẽ trời vương pháp không a?
Burlando vừa nghĩ đã sợ, nghĩ may mà bố mày trước kia là người chơi, bằng không dính lần đánh lén này còn không lập tức về vườn luôn rồi? Đương nhiên, hắn đang nhớ lại mấy đối thủ cũ trong trò chơi — người chơi không có, cũng không cần cái gọi là tôn nghiêm cao thủ. Quả thực người chơi chính là danh từ đại diện cho mặt dày như cái thớt, thậm chí có kẻ bỉ ổi chỉ để bỉ ổi, đó mới là lưu manh lại biết võ thứ thiệt đấy, ai cũng không cản được.
Bởi vậy Burlando đã sớm quen thuộc, phòng vệ đánh lén đã thành một loại bản năng với hắn. Thử nói xem, có ai đã từng gặp người chơi nào không thích đánh lén chưa? Có điều ngay cả như vậy thì kiếm sĩ Hắc Thiết bậc cao vẫn khiến hắn cả thấy khó giải quyết, đó là cao thủ có lực lượng ít nhất trên năng cấp. Dù hắn sử dụng bùng nổ lực lượng cũng không thấy chiếm được chút thượng phong nào.
Bên kia, người trung niên và đồng bọn của ông ta cũng lắp bắp kinh hãi. Vốn họ cho rằng một kích này tất thành, vậy mà lại thất bại. Tuy rằng Burlando có vẻ chật vật, nhưng trên thực tế, mọi người đều tự hiểu, chút tổn thương kia không tính là gì với kiếm sĩ Hắc Thiết.
Người trung niên nhíu mày, lập tức mở miệng châm chọc: "Không nhìn ra tên bình dân sâu bọ này thật sự có tài, nhưng điều này không thay đổi được kết cục."
Ông ta cầm lấy bảo kiếm tinh linh trên bàn, lạnh lùng cười: "Ngươi cũng đã nhìn ra thực lực của vị hộ vệ này, ngươi không phải là đối thủ của hắn. Tuy nhiên, nhân vật nhỏ như ngươi sao xứng có được một vật báu như vậy, ta không ngại cho ngươi một đề nghị, hoặc là ngươi tự mình chặt bàn tay bẩn dám chạm vào thanh kiếm báu này xuống, ta tha cho ngươi một đường sống. Đương nhiên, hai người bạn của ngươi là ta muốn chắc rồi. Ta muốn hai nàng làm nữ nô của ta. Ta cam đoan sẽ nâng đỡ các nàng, ít nhất để các nàng trải qua sinh hoạt giống như chó, ha ha —"
Ông ta vừa nói, vừa cười rộ lên đầy ngang ngược.
Burlando nghe xong, nhịn không được hít một hơi lạnh. Sắc mặt hắn trầm hẳn xuống. Tuy rằng biết đối phương đang cố ý chọc giận mình, nhưng hắn vẫn không nhịn được ngọn lửa giận trong lòng. Hắn tới thế giới này, người đầu tiên tiếp xúc chính là Roman và Freya, thêm cả mọi người trong tiểu đội dân binh. Những người này làm cho hắn có một cảm giác chân thật quý giá đối với thế giới này.
Giống như người ông mà hắn gặp trong giấc mộng kia, trở thành chỗ dựa tinh thần lớn nhất trên thế giới này của hắn. Vì thế, sao hắn có thể dễ dàng tha thứ cho ngôn từ bẩn thỉu phát ra từ miệng của kẻ này.
Ngón tay đang nắm trường kiếm của hắn hơi trắng đi.
Người trung niên âm thầm quan sát sắc mặt Burlando, tay sau lưng ra hiệu cho đồng bọn. Trong lòng hai người đều có sự vui mừng ngoài ý muốn. Vốn dĩ tay kiếm lão luyện thường rất ít mất lý trí vì các nhân tố bên ngoài — nhưng không ngờ ông ta chỉ tùy tiện thử một chút đã đánh trúng vảy ngược của đối phương.
"Ulysses, quấn lấy hắn!" Người trung niên dùng dấu tay ra lệnh.
Kiếm sĩ có vóc dáng cao lập tức nhào tới một bên Burlando. Kiếm thuật của gã rất tinh xảo, lộ tuyến tấn công gần như không có bất kỳ sơ hở nào có thể bắt lấy. Trong mắt Burlando giờ phút này chỉ có người trung niên kia. Hắn nghiêng thân thể về phía trước, sử dụng tư thế tiến công cấp tiến nhất trong kiếm thuật quân dụng.
Ulysses thấy thế liền cười thầm, nhóc con vắt mũi chưa sạch chính là nhóc con vắt mũi chưa sạch, trước mặt đối thủ mạnh hơn mình còn dám khinh suất như vậy.
Gã nắm chặt kiếm trong tay, chờ cơ hội một kích phải giết. Gã gần như đã nhìn thấy sơ hở Burlando lộ ra bên cánh.
"Ulysses!" Người trung niên bỗng hô một tiếng, Ulysses theo bản năng nghĩ đó là tín hiệu tấn công đối phương. Đúng, chính là khoảnh khắc này, gã đã bắt được một sơ hở không thể phòng ngự của Burlando.
Kiếm của gã căn bản không kịp thu hồi —
Nhưng nụ cười trên mặt gã kiếm sĩ cao kều chỉ mới nở được một nửa, ánh sáng từ chiếc nhẫn màu xám bạc trên ngón trỏ tay phải của Burlando đã chiếu vào mắt gã —
"Oss!"
Uỳnh một tiếng, không hề có một chút cơ hội tránh né. Dòng không khí cấu thành dạng sắc bén đâm thẳng về phía trước, đánh trúng chính diện gương mặt của kiếm sĩ cao kều, khiến ngực và bụng gã lõm xuống rất quỷ dị. Sau đó, cả người gã bị luồng gió vĩ đại ép thẳng lên trần nhà — ầm ầm, trần nhà vỡ ra một lỗ hổng lớn hướng lên phía trên. Ánh sáng chớp cái liền ảm đạm, cát bụi và vụn gạch thi nhau đổ xuống, cùng với một ít chất lỏng đặc sệt và đoạn chân tay gãy …
Người trung niên bên kia gần như chưa hề có phản ứng đối với biến cố này, một thanh bảo kiếm lạnh lẽo đã kề vào cổ ông ta.
"Nói đi, ngươi muốn chết như thế nào?" Burlando chậm rãi đi ra từ trong làn khói bụi, lạnh lùng hỏi.