"Ngươi dám giết ta?" Người trung niên cố nén kinh sợ hỏi.
"Có gì không dám?"
"Ta là Bá tước Dunn, trọng thần bên cạnh bệ hạ. Ngươi muốn đối địch với cả Erewhon?"
Ánh mắt người trung niên như rắn độc đang thè lưỡi, âm lãnh nhìn Burlando chằm chằm: "Không chỉ riêng ngươi, ngươi phải suy nghĩ cho kỹ — bạn của ngươi cũng sẽ phải chịu tội danh tương tự."
Burlando nghe xong, run lên một cái, trầm mặc không nói.
Bá tước Dunn cho rằng đã thuyết phục được đối phương, tiếp tục nói:
"Đương nhiên, giữa chúng ta cũng không phải không có đường quay lại. Ta có thể tha cho ngươi và bạn ngươi, nhưng vì danh dự của ta, ngươi phải để lại thanh bảo kiếm tinh linh này."
Ông ta nói nửa thật nửa giả, nhưng sâu trong mắt lóe lên hận ý sâu đậm.
Tới đây Burlando mới cười nhạo. Hắn nhìn đối phương như nhìn một thằng đần.
"Ngươi cho rằng vừa rồi ta nghĩ gì, Bá tước đại nhân?"
Người trung niên hơi ngẩn ra.
"Ta nghĩ, có những sinh vật thật sự ngu xuẩn vô tri, chết đến nơi còn không biết mình vì sao mà chết." Burlando lắc đầu.
"Giết một trọng thần của quốc vương? Còn trốn ngục? Trên thực tế, vốn không có ai chú ý đến tiểu tiết này, bởi vì lịch sử sẽ viết ngày hôm nay như thế này —"
"Năm Phồn hoa và Hạ diệp, sáng sớm mồng hai tháng Sáu, đại quân Madala công phá Riedenburg. Các rường cột quốc gia, bao gồm Bá tước Dunn, Huân tước Kim Quả và đoàn trưởng đoàn kiếm sĩ thuộc quân đoàn Bờm Trắng – tước sĩ Luc Besson đã bất hạnh lâm nạn trong ngọn lửa chiến tranh, hy sinh thân mình vì nước."
"Về phần ta, chẳng qua là một gã khách qua đường thôi."
Bá tước Dunn trợn mắt, nhìn Burlando như nhìn quỷ.
"Ngươi cho rằng ta lừa ngươi, nhưng ta không có tâm tình nói đùa. Ngươi đã không bằng lòng hợp tác thì ta mượn đầu ngươi dùng một chút."
Burlando nói xong, một kiếm cắt phăng cái đầu của lão. Sau đó hắn mới đặt mông ngồi xuống, thở phào một hơi. Luân phiên đại chiến khiến Burlando cảm thấy người như nhũn ra, chưa nói đến việc đánh một trận xong mà chẳng có tí ích lợi nào, thật sự không hợp với tính cách của hắn.
Chẳng qua khi ánh mắt hắn dời về phía thi thể không đầu của Bá tước Dunn lại ngẩn ra. Hắn nhìn thấy chiếc nhẫn trên ngón tay giữa của đối phương vẫn không nhúc nhích.
Đó là một chiếc nhẫn có hoa văn rắn hình chữ 'O' trên Burlando bề mặt. Đầu tiên cả kinh, sau đó mắng to. Đáng chết, thì ra tên này là thành viên hội Vạn Vật Quy Nhất! Hắn theo bản năng vội nhào lên định nắm lấy Trạm Quang Thứ trên bàn, nhưng đã chậm một bước: Bề mặt chiếc nhẫn xoay tròn, sau đó một giọng nói lạnh lẽo vang lên trong phòng.
"Tốt lắm, tiểu tử. Tuy rằng ta không biết ngươi là ai, nhưng ngươi sẽ không sống được lâu —"
Giọng nói sắc bén đột ngột vang lên, lại đột ngột biến mất. Nếu không phải Burlando biết rõ tổ chức này là thứ quỷ gì, có lẽ hắn thực sự cho rằng mình nghe nhầm.
Nhưng Burlando biết, tổ chức này là cá mè một lứa với "Nhà nuôi trồng", hơn nữa có lẽ còn thần bí hơn. Năm đó, sau lưng sự đảo điên của Erewhon và phương bắc Sanosor đều có bóng dáng của chúng. Không ai biết mục đích của chúng là gì, nhưng quá nửa nhiệm vụ cao cấp dường như đều có liên quan tới tổ chức này —
Tổ chức khổng lồ này là một điều bí ẩn trong trò chơi, ở đây đương nhiên cũng vậy. Chẳng qua Burlando lại biết đối phương tuyệt đối không phải đám lương thiện. Hơn nữa hắn còn biết, thành viên trung cấp, cao cấp của tổ chức này đều cảm ứng lẫn nhau thông qua một loại nhẫn tên là Rắn cắn đuôi Ouroboros. Một khi có người chết, những người khác sẽ lập tức biết được rồi cử một người mới lên kế thừa vị trí của người này.
Đương nhiên, tiếp theo chính là trả thù không chết không ngừng.
"Mẹ nó, lại gặp phải bọn này. Martha đại nhân, ngài tính chơi tôi đó hả?" Burlando nắm chặt bảo kiếm tinh linh, tức giận mắng mỏ. Hồi còn trong trò chơi, hắn đã từng ngã dập môi vì tổ chức này, nguyên nhân cũng gì hắn xử lý một thành viên cấp cao của đối phương.
Không ngờ lịch sử ở đây cũng giống đến kinh người.
Hơn nữa, còn trước cả thời hạn một chút —
"Lãnh chúa đại nhân, ngài ở bên trong sao?"
Lúc Charr chạy tới, bất đắc dĩ phát hiện chiến đấu đã chấm dứt. Chẳng qua anh ta còn nghĩ, lãnh chúa đại nhân đúng là lãnh chúa đại nhân, một mình cũng có thể thoải mái chấm dứt chiến đấu, nói cần anh ta tới hội họp chẳng qua là một cách nói tương đối khách khí mà thôi.
Nhưng Burlando vừa nghe thấy giọng anh ta lại nổi cáu muốn đánh cho một trận. Nếu chẳng phải bản thân cảnh giác, không chừng tên này chạy tới chỉ thấy một thi thể thôi. Thật không biết người giữ thẻ bài mà chết mất thì thẻ bài có trở về nguyên hình ngay lập tức không.
Hắn tùy tiện cầm một cục đá lên ném vèo ra ngoài. Học đồ phù thủy sợ hãi vội vàng nhảy sang bên.
"Oa oa! Ngài lãnh chúa, ngài nghe tôi giải thích —"
"Không cần giải thích, lần sau không được viện cái cớ này nữa." Burlando trút cơn giận ra, tâm tình cũng bình tĩnh trở lại. Hắn nghĩ, ít nhất bản thân bây giờ còn một ưu thế nữa, chính là sau tối hôm nay, đại quân Madala sẽ cày nát Riedenburg thành một vùng đất hoang. Đợi chiến tranh kết thúc, đối phương sẽ khó có thể điều tra ra ai đã giết Bá tước Dunn — tuy rằng thế lực của hội Vạn Vật Quy Nhất rất khổng lồ, nhưng không phải vạn năng gì cũng làm được.
Nghĩ đến đây hắn mới an tâm hơn một chút. Chỉ cần đối phương không nhìn thấy hắn, vậy thì không thể trả thù không chết không ngừng.
Burlando hoàn toàn trầm tĩnh, quay đầu hỏi: "Còn mấy bình nước thuốc ma lực?"
"Chưa dùng lọ nào, nhưng hiện giờ tôi sắp bị ép khô rồi." Người thanh niên ngại ngùng cười, ngượng khi phải nói là mình tiếc không dùng thứ "Vàng của phù thủy" quý giá này.
Burlando lại liếc anh ta một cái, nói:
"Chúng ta lên nóc nhà, anh uống một lọ đi. Nước thuốc ma lực không có hiệu lực ngay lập tức. Tóm lại, trước khi chiến đấu bắt đầu thì ta muốn nhìn thấy anh đầy máu sống lại."
"Cái gì gọi là đầy máu sống lại?"
"Nói đơn giản, một phù thủy không có ma lực chẳng khác nào người chết. Khi anh khôi phục ma lực đầy đủ, tất nhiên sẽ gọi là đầy máu sống lại."
"Tuy nói như vậy hơi khó nghe, nhưng thoạt nhìn thì quả đúng là thế." Charr gật gật đầu.
"Đương nhiên, ta sẽ nói nhảm với anh chắc." Burlando thầm nói, tuy rằng ta đây chẳng phải phù thủy, nhưng ít nhất ta còn có thể dạy một tên học đồ phù thủy nhỏ tẹo như anh đến cấp . Có điều hắn vẫn cảm thấy hơi lạ, nhìn thế nào cũng thấy tên này và mụ yêu bà Barbasa kia đều thật coi trọng thuốc ma lực, tuy thuốc ma lực khá quý giá, nhưng không đến mức đó chứ?
"Lời của ngài lãnh chúa tựa như châu ngọc." Phù thủy tùy tùng trẻ tuổi hoàn toàn bái phục.
Burlando cầm kiếm đi tới xác Bá tước Dunn. Hắn đưa bảo kiếm tinh linh tới gần thi thể — màu sắc yếu ớt trên sống kiếm như có thể phản chiếu màu máu trên quần áo cái xác.
Hắn nhíu mày, nhớ lại cảnh vừa rồi, sau đó mới gật gật đầu.
"Lãnh chúa, ngài làm gì vậy?"
"Ta đang tự cứu."
"Tự cứu?"
"Bớt nói nhảm, đi theo ta. Thuận tiện nói cho ta xem anh đã thấy gì." Burlando biết không thể để tên này quá hả hê, đỡ cho lần sau lại xảy ra sự cố. Chẳng qua chính hắn cũng không phát hiện, từng câu nói, cử chỉ của hắn hiện giờ càng ngày càng có phong cách khi làm đoàn trưởng trong trò chơi ngày trước —
Hai người vừa đi, Charr vừa báo cáo lại cho Burlando về tình huống mà anh ta gặp trước đó. Lúc nghe thấy quân đội riêng của quý tộc hội tụ bên ngoài pháo đài, Burlando vừa mừng vừa lo, nếu muốn chạy thoát trong tay nhiều người như vậy chắc chắn là sẽ vô cùng khó khăn, nhưng mặt khác, áp lực vô hình lên Roman và Freya sẽ giảm bớt đi rất nhiều.
Nói thật, tuy hắn động viên tinh thần hai nàng như thế, nhưng trong lòng hắn vẫn cảm thấy lo cho hai cô gái.
Tuy nhiên, đi được nửa đường, hắn mới nhớ ra một việc: "Đúng rồi, Charr, chuyện ta bảo anh làm thì sao?"
"Chuyện gì?"
"Một kỵ sĩ cao nguyên ủy thác cho tùy tùng học đồ của mình đi thu gom chút phí sinh hoạt hàng ngày, nhiệm vụ như thế đấy."
Charr vừa nghe tới, lập tức hưng phấn: "Ngài lãnh chúa, chuyến này kiếm lớn."
"Với kiến thức rộng rãi của ngài, chắc hắn ngài đã nghe nói tới cái tên Ramona - Ám Diệu, chính là công chúa nhỏ của Sanosor sinh ra vào năm Ếch kêu. Chẳng qua nàng nổi tiếng không phải vì thân phận, mà khi nàng ở tuổi còn đi học đã từng làm họa sĩ trong cùng đình Kruz một thời gian — tác phẩm hội họa của nàng vào thời kỳ đó nổi tiếng khắp Wanze, được xưng là Tiếng nói của linh hồn. Nàng còn là người khơi dòng cho phong cách nghệ thuật Mesola, bậc thầy của một thế hệ. Tôi không đoán được là ngài Công tước Goran — Elson thoạt nhìn lại là người yêu thích đối phương cuồng nhiệt, ông ta cất chứa không hề ít đồ trân quý."
"Không, ta chưa từng nghe nói đến cái tên này. Ta chỉ quan tâm nó đáng bao nhiêu tiền." Burlando lắc đầu.
Trong trò chơi có ai thèm quan tâm tới thứ này, thông thường bọn họ đều chôm chỉa các dụng cụ bằng vàng bạc, bây giờ nghĩ lại, đúng là chẳng có tí văn hóa nào.
"Khiếm nhã, ngài lãnh chúa, đúng là khiếm nhã!" Charr xem thường, lắc đầu: "Chỉ một bức họa như vậy cũng đủ bán mấy triệu Tor trên chợ đen đấy."
"Miễn cưỡng đủ tư cách."
Charr thấy ngài lãnh chúa và mình không cùng sở thích, nhất thời cảm thấy tụt hứng, tẻ nhạt. Có điều, anh ta vẫn cố nâng cao tinh thần, thuận tay lấy ra một quyển tập trong túi của mình ra.
"Ngài lãnh chúa, tôi còn thuận tay lấy được một quyển này."
"Đây là cái gì?"
"Đây là một quyển sách cất chứa bài ma thuật, bên trong phần lớn là mấy thứ như bài Tarot dùng để bói toán. Tuy vậy, trong này có bí mật khác."
Phù thủy trẻ tuổi mở sách thẻ, rút một tấm thẻ ra.
"Ngài xem này, lãnh chúa."
Burlando vừa nhìn thấy tấm thẻ bài kia liền loáng thoáng nghĩ tới điều gì, nhưng hắn tiếp nhận mới xác định đây quả thực là một tấm thẻ bài Vận mệnh.
Đây là một tấm thẻ hệ Gió màu xanh, con số bên trên là X. Trên mặt thẻ vẽ một hình tam giác đều đứng thẳng, phát ra ánh huỳnh quang, mà ở ba góc có ba đoạn chú ngữ riêng biệt —
Ta' m tượng trưng cho mục tiêu của phép thuật, Stau tượng trưng cho ma lực dẫn đường phép thuật, Ee chính là con mắt của vị thần ma lực.
Phí dụng trên mặt thẻ bài là ba viên pha lê hệ Gió màu xanh.
Burlando lật ngược thẻ, xem xét:
Xói mòn năng lượng
[Tháp cao X]
Nguyên tố Gió .
[Phép thuật — Nháy mắt]
Lấy chú ngữ có mục tiêu làm mục tiêu, lựa chọn một mục tiêu mới cho nó.
’Phép thuật của ngươi, do ta khống chế — thủ vệ tháp nhọn, Odu’
Charr ở bên nhìn thần sắc của Burlando, đúng lúc nói:
"Đây là một lá bài phép thuật trắng hiếm thấy đấy thưa lãnh chúa. Có vẻ như vận may của chúng ta không tồi."
"Bài phép thuật trắng?" Burlando hỏi.
"Chính là bài phép thuật không cần điều kiện."
"Nhưng chẳng phải nó cần phí dụng sao?"
"Không, là như thế này chưa ngài lãnh chúa. Đa số phép thuật trong thẻ bài Vận mệnh, ngoại trừ các lá bài môi trường cơ bản, đều cần ngài phải ở trong trạng thái nhất định. Tựa như bộ bài Kỵ sĩ, nó tập trung theo con đường kỵ sĩ / chiến sĩ anh dũng, cho nên ngài lãnh chúa mới có thể sử dụng —" Charr đáp.
"Mà thẻ bài phép thuật trắng thì không cần điều kiện?"
"Đúng là như thế, thưa lãnh chúa."
Burlando nhăn mày, bỗng nhớ cảnh mình gặp được ở trong mộ của Kyrande. Hắn nghĩ có phải có mối liên quan gì đó không, dù sao ở kiếp trước, trong trò chơi, hắn chưa từng nghe nói đến thẻ bài Vận mệnh gì đó. Thực ra hắn đã có mối nghi này từ lâu, chẳng qua hôm nay mới có cơ hội ngẫm nghĩ cẩn thận lại mà thôi.