Magus phát hiện bản thân bỗng nhiên mất đi khả năng khống chế chiến cuộc. Dưới tay nó tuy có gần mười nghìn vong linh, nhưng không phát huy được một chút tác dụng nào. Từ khi nó phát hiện đội ngũ dân chạy nạn kia mất đi bóng dáng, dường như mọi việc sau đó đều phát triển ngoài tầm khống chế của nó. Khởi điểm là khi Grubo và Diren đều mất một trung đội, khả năng đã khiến đối phương vòng ra sau lưng cả đại quân.
Với sự nhanh nhạy của Magus Giòi Chết, nó lập tức ngửi thấy mùi vị bất thường. Tên bán zombie này lập tức nhận định đoàn người chạy nạn kia đang chạy theo hai cánh của nó, dự tính đột phá khỏi vòng phong tỏa của quân đội vong linh từ nơi đó. Thế là nó lập tức sai Huesa và Eberdon triển khai hai cánh, hòng sớm một bước khóa kín đường đi của đối phương.
Nhưng không ngờ vừa ra mệnh lệnh chưa tới nửa giờ, Ladios "Phù thủy máu" và Grubo trước sau mất đi cánh trái của mình, đội ngũ dân chạy nạn kia — không, phải nói là đội quân thần bí kia. Hiện giờ Burlando trong lòng Magus đã được vinh hạnh nâng lên thành quân đội chính quy.
Thực tế thì quân chính quy thực sự của Madala chỉ sợ còn không có năng lực này. Dựa theo biểu hiện về khả năng ra quyết sách và năng lực chiến đấu của quân đội dưới tay Burlando, ít nhất cũng có thực lực Cấm quân của Erewhon. Thậm chí ngay cả Magus cũng suýt thì không nhịn được mà cho rằng bản thân gặp phải Cấm quân Erewhon hoặc đoàn kỵ binh Tự Do. Nó nghĩ, có lẽ trong đoàn người chạy nạn này có một con cá lớn.
Nhưng bất kể thế nào, ý đồ chiến thuật của đối phương đã cực kỳ rõ ràng.
Ý đồ này biểu hiện mãnh liệt như thế — hắn muốn phá vây, bọn chúng muốn phá vây! Vị trí cánh trái của Ladios và Grubo biến mất trên bản đồ nối thành một đường thẳng tắp và bắt mắt như thế, giống như một thanh kiếm sắc đâm thẳng vào tim gan quân đội vong linh.
Tay lãnh chúa bán zombie nhìn chằm chằm vào đường thẳng kia, cảm thấy lạnh cả người.
Magus đứng thẳng dậy, ném cục xương trong tay ra ngoài. Đôi mắt nó lập lòe trừng trừng nhìn vào rừng rậm tối tăm, nơi đó có đại quân đang chờ đợi xuất phát, thế nhưng phán đoán của nó chắc chắn sẽ chính xác sao? Giờ phút này, Magus không dám xác nhận điều đó nữa.
Rốt cuộc thì chúng là ai?
Chỉ huy của chúng là ai?
Từ bao giờ Erewhon xuất hiện một vị quan chỉ huy như vậy?
Gió đêm tựa như bàn tay lạnh ngắt mơn trớn qua khe suối giữa núi. Sỏi đá và nước suối phản xạ ra một lớp ánh sáng lành lạnh. Cây cối tiêu điều, giống như đáp lại âm thanh sàn sạt như sóng biển trên đỉnh núi.
Kỵ binh xuyên qua khe núi như suối tuôn trào — đất đai ầm ầm rung động.
Burlando vung cao trường kiếm xuất hiện phía trước mọi người. Bảo kiếm tinh linh sáng lên mờ mờ liên tục vung vẩy trong đêm, tạo thành những lớp màn sáng phập phồng không ngừng, giống như một lá cờ nhăn nhúm màu bạc — mà đối với những người khác, hướng của lá cờ kia chính là hướng đi tới thắng lợi mà chàng trai mang tới cho họ.
Nhóm kỵ binh đã toàn tâm toàn ý kính phục. Nếu có một ngày họ muốn tin vào một thần thoại, vậy thì đó nhất định là một vị vua không đâu địch nổi này.
Trong số họ thậm chí có vài người là lão binh của thời kỳ cuối của Cuộc chiến tháng , có người đã tham dự cuộc chiến Trăng và Hoa, có người lại từng trải qua sự tan tác của cao nguyên Karasu, nhưng Erewhon hết lần này tới lần khác khiến họ thất vọng. Giống như quốc gia này đã chìm xuống, ý chí trước kia bị chôn vùi dưới lịch sử và bụi bặm. Vinh quang dĩ vãng đã không còn thuộc về họ.
Bởi vậy, bọn họ chiến đấu vì tiền, trở thành lính đánh thuê. Vận mệnh của họ chính là theo đuổi tiền thưởng và bảo tàng. Họ đã từ bỏ vinh sự và tín niệm của người chiến sĩ.
Nhưng không có một quân nhân nào không khát khao thắng lợi.
Cho dù đó là một người lính dày dạn từng trải vô số cuộc chiến tranh cũng vậy.
Hôm nay Burlando một lần nữa nhặt lên lá cờ đã bị giẫm đạp trăm nghìn lần của họ từ mặt đất. Hắn nói cho bọn họ, các người còn có thể giành được thắng lợi huy hoàng, cho dù vì danh dự kỵ sĩ, hay vì quyền lợi sinh tồn của người khác mà chiến, hoặc đơn giản vì quyền sinh tồn của chính bản thân họ mà chiến — chỉ cần theo sau lưng hắn, thắng lợi, chính là dễ dàng như thế.
Thật khiến bầu máu nóng người ta sôi trào.
Họ tiến về phía trước, trung đội Sasar thất bại! Họ tiến về phía trước, trung đội Grubo tan tác! Họ lại tiến về phía trước, cánh trái Ladios bị trừ khử trong vô hình! Họ lại đi về phía trước, quân đội Grubo tan tành mây khói — quân đội Madala là cái thá gì? Vong linh không biết sợ hãi cũng không chịu nổi một đòn. Đội quân đáng sợ đến nỗi khiến quân đội chính quy của Erewhon cũng phải run rẩy kia, trước mặt họ chỉ có thể xoay người chạy tán loạn.
Có thời điểm, các kỵ sĩ thậm chí đã tin tưởng chắc rằng bản thân mình vô địch.
Burlando chỉ kiếm về phía trước — kỵ binh lập tức hô vạn tuế, như một cơn lũ màu đen cuồn cuộn tràn về phía trước. Dường như không có người nào biết mệt mỏi, ngựa cũng vậy, thậm chí ngay cả tính tích cực của đoàn tự vệ phía sau cũng tăng vọt. Họ chỉ còn lại một suy nghĩ, tiến về phía trước, không ngừng tiến về phía trước.
Gia tốc, không ngừng gia tốc.
Không một ai thừa hơi suy xét tới điều khác. Tất cả tinh lực của họ dường như đều dùng để tăng cường adrenalin. Đồng tử của họ nở lớn, hít thở dồn dập, giống như dùng hết sức sống cuối cùng để đánh về phương hướng có khả năng xuất hiện kẻ địch, rồi kéo chúng cùng xuống địa ngục.
Madala cái gì, gặp quỷ đi!
Cho dù là, người kiệt sức, ngựa hết hơi, các chiến sĩ ít nhất cũng muốn giành lấy thắng lợi cuối cùng. Họ ngẩng cao đầu, tựa như có thể nhìn thấy thanh kiếm của người thanh niên kia đang chỉ về phía trước, dẫn đường tới một cánh cửa rộng lớn.
Phía sau cánh cửa kia, là kỳ tích.
Cuối cùng Burlando cũng thấy được một đội quân vong linh phía trước. Hắn tin chắc rằng mình đã một lần nữa xâm nhập vào giữa phòng tuyến thứ hai và thứ ba. Như vậy, đã tiến vào khu vực khống chế của Eberdon hoặc Huesa rồi sao?
Hay là Magus "Giòi Chết"?
Hắn nhìn thấy hàng loạt bộ xương trắng đông nghịt chuyển hướng bên bờ sông, số lượng cực nhiều, so với bất kể lần nào gặp phải trước đó đều nhiều hơn. Burlando nheo mắt, đã thấy được ít nhất hai đội võ sĩ đen bên cạnh quan chỉ huy của đối phương.
Quan chỉ huy cánh quân!
Burlando biết, lần này hắn bắt được cá lớn rồi, nhưng nuốt nổi hay không vẫn là một vấn đề. Dù thế, Burlando biết hắn sẽ ăn, cũng nhất định phải ăn. Hắn đã không cách nào lùi về phía sau nữa, cũng chẳng còn đường lui, chỉ còn lại một suy nghĩ mà thôi.
Không thể buông tha, kẻ dũng thắng.
Hắn giơ kiếm. Mũi bảo kiếm tinh linh sáng ngời khiến người ta chói mắt. Tiếng gió vờn qua lỗ tai hắn, ngoài tiếng gió vẫn là tiếng gió. Hắn không nghe thấy gì hết, gần như chỉ có thể liều mạng gào lên: "Kỵ binh, theo ta tiến công —!"
"Tiến công —!"
Chỉ bốn mươi chín cá nhân, nhưng tiếng đáp lại tựa như sóng gầm; vó ngựa rầm rập vang vọng khắp cả thung lũng, như trời đất cùng hiệp lực, mọi người kết thành một thể.
"Kỵ sĩ trắng" Eberdon chớp mắt biến sắc.
Nó và Magus giống nhau, luôn đoán xem gã chỉ huy loài người kia là thần thánh phương nào, đội quân thần bí rốt cuộc xếp hạng bao nhiêu trong Erewhon. Thế nhưng nó không thể đoán được, vậy mà nó đã phải đối mặt với đối phương trong tình huống này.
Khi nó quay đầu lại, đôi mắt hừng hực cháy lên ngọn lửa màu sương trắng nhìn xuyên qua mũ giáp màu trắng, nhìn đội kỵ binh đang xông thẳng về phía trước kia, nó suýt nữa đã cho rằng mình về lại niên đại tinh thần kỵ sĩ cổ điển lóng lánh kia.
"Kỵ sĩ trắng" gần như đã thất thần trong chớp mắt. Nó nhớ đó đã là bao nhiêu năm trước rồi, vào lúc cao nguyên Karasu còn tại đó, nhân loại kiêu ngạo, kỵ binh hùng ưng của Đế quốc Kruz cũng kiêu ngạo như thế. Những kỵ sĩ kiêu ngạo đó căn bản khinh thường chiến thuật. Bọn họ chỉ cần xung phong, lại xung phong, không ngừng xung phong là đạt được thắng lợi.
Bởi vì trên thế giới này rốt cuộc đã không còn tìm ra được một đội quân kiêu ngạo, vinh quang như vậy nữa. Giống như mỗi người trong họ dù phải chết cũng muốn chết trong lúc không ngừng xung phong.
Mạng sống của họ, rực cháy ngay khoảnh khắc đó — vinh quang chói mắt.
Đội quân trước mặt coi cái chết là vinh dự tối cao, mọi sức chiến đấu đều là hư vô, mọi sự chống cự đều có vẻ vô lực và vô nghĩa như thế. Eberdon phát hiện tâm linh của mình có một chút buông lỏng. Nó gần như đã cho rằng mình quay về một trăm năm trước.
Sự thất thần của nó dường như đã khiến nó đánh mất thời cơ phản ứng tốt nhất. Khi Eberdon đột nhiên kinh hãi thấy bản thân hẳn là phải lệnh cho đám xương thủ hạ chuyển hướng, mọi thứ đều đã quá muộn.
Burlando cầm bảo kiếm tinh linh, giống như mũi nhọn của một đội kỳ binh đột tiến thẳng tắp — một đường màu bạc, dẫn đường cho những kỵ sĩ vương giả tiến thẳng về phía trước.
Đúng vậy, trong mắt hắn, đám khung xương kia đang thong thả chuyển hướng, nhưng chúng đã không còn kịp rồi, quá chậm, quá chậm!
"Lich —!"
Eberdon rút kiếm "Keng" một tiếng, rít lên một tiếng gần như phát ra từ tâm linh.
Mười Lich đồng loạt vung gậy xương.
Một cơn lốc màu đen bất chợt xuất hiện tại tiền phương của quân đội vong linh. Khi cơn lốc hình thành, đất đai vỡ nát, đá dăm nhọn hoắt bắn lên, chớp mắt hóa thành bột mịn. Cây cối xung quanh lập tức bốc khói đen. Tiếng rít vang đầy trời.
"Kỵ sĩ trắng" Eberdon ngừng thở. Nó không dám khẳng định là lúc trước mình có nhìn thấy ảo giác hay không, nhưng Erewhon hiện nay làm sao có thể sở hữu một đội kỵ binh như vậy? Tức thời, vị kỵ sĩ trắng này mới chợt nhớ mình sớm đã không còn hít thở… nó liền thở dài một hơi.
Thế nhưng vào chớp mắt kế tiếp, ngọn lửa màu trắng bốc cháy trong hốc mắt nó xoẹt cái đọng lại. Nó há hôc miệng, nhìn người thanh niên kia giơ cao tay phải, đi đầu chém giết ra khỏi cơn lốc màu đen — hắn giơ tay lên, trên tay có một trận pháp màu lam trong suốt hơi lóe sáng.
Tuy rằng cơn lốc tạo thành từ mặt trái tinh thần thổi tung tóc hắn về sau, nhưng hắn vừa giơ cao tay lên, cơn lốc lập tức chuyển hướng.
Hắn đi về phía trước, gió lốc cũng đi về phía trước — giống như vào giây phút đó, Burlando chính là kẻ nắm giữ cơn gió lốc. Khi hắn ra sức hô lên: "Năng lượng xói mòn — "
Gió lốc nhất thời chuyển hướng.
Hàng lính khô lâu phía trước đồng loạt ngã rạp xuống. Hàng khô lâu phía sau có ý đồ giương trường mâu lên, sau đó lại bị đồng đội đổ ập vào, rồi ngã theo hàng loạt.
Burlando cũng đã là nỏ mạnh hết đà.
Nhưng ngay sau đó, chúng nhìn thấy người thanh niên kia rớt khỏi ngựa — không chỉ đám sinh vật vong linh, tất cả mọi người trên chiến trường đều nhìn theo Burlando ngã ngựa. Khoảnh khắc đó giống như cả thung lũng tĩnh lặng một thoáng. Những người dân chạy nạn phía sau nhịn không được mà trợn trừng mắt, ngừng mọi động tác.
Freya đang ghìm chặt dây cương đốc thúc đoàn tự vệ đẩy nhanh tốc độ, nhưng khi nàng quay đầu lại vừa lúc nhìn thấy cảnh tượng đó, lập tức bụm chặt miệng, không phát ra một chút tiếng động nào.
Sắc mặt của tiểu thư thương nhân rốt cuộc thay đổi, cũng kéo váy chạy tới.
Reto, Manord, Balum, Furando, Uriel cũng thả lỏng dây cương. Lúc này họ mới biết được, cho dù là chàng trai kia cũng có thể ngã ngựa?
Nhưng trong khoảnh khắc ngã ngựa, Burlando đã điều chỉnh tốt tư thế. Chẳng qua hắn đang chờ một cơ hội.
Xung Phong, phát động.
Chân vừa chạm đất, thân thể vặn nửa vòng giữa không trung, đã lao bắn ra ngoài giống như mũi tên rời cung. Hắn lao về phía trước, kiếm chém về phía trước, một đường màu bạc.
Tất cả mọi người thấy được đường màu bạc bắt mắt kia — tượng trưng cho kỳ tích.
Đường màu bạc qua đi, mười hai bộ khô lâu đồng loạt chia làm hai. Burlando rơi vào vòng vây của vô số vong linh, thanh kiếm trong tay vẫn vung cao.
Hắn thấy được tên kỵ sĩ vong linh cao lớn trắng toát cả người kia.
Cũng thấy được ngọn lửa màu sương trắng bốc cháy rừng rực trong hốc mắt đối phương.
Thì ra là ngươi, "Kỵ sĩ trắng" Eberdon, anh hùng Erewhon năm xưa. Burlando nhìn đối phương, bảo kiếm tinh linh hơi chếch, lưỡi kiếm phát sáng đã bị một trận gió ép xuống.
"Con đường của ngươi dừng ở đây, người trẻ tuổi!" Eberdon nhìn hắn, một kiếm tiếp được kiếm Burlando.
Thực lực Bạch Ngân, Burlando dựa theo lực tác động lập tức bứt ra.
Lần này khó rồi đây.
Hắn nhịn không được nghĩ —