"Người trẻ tuổi, con đường của ngươi dừng ở đây."
Eberdon cầm trong tay một thanh kiếm có tên là Răng Nanh Tử Thần, tuy rằng chỉ là một thanh ma kiếm phổ thông, nhưng đã đi theo chứng kiến công huân và vinh quang suốt cuộc đời của vị kỵ sĩ này.
Tai trái y đặt trên cổ tay phải, vừa dứt lời, trên lưỡi kiếm mỏng đã bùng lên ngọn lửa màu sương trắng. Burlando thấy rõ, đó là kiếm thuật thành danh cả đời y — Lửa Trắng.
So với Burlando, Eberdon mới là chân chính là kiếm sĩ cung đình. Y trở thành kỵ sĩ năm mười bảy tuổi, bốn mươi tuổi đã có danh Tượng sư. Cả đời y chiến đấu cho Erewhon, trước lúc chết vẫn còn là người anh hùng Erewhon. Chẳng qua, "Kỵ sĩ trắng" Eberdon chỉ thực sự nổi tiếng sau khi trở thành vong linh.
Ở thời đại của y, Eberdon là một trong bốn kỵ sĩ Thiên Khải, cái tên Kỵ sĩ trắng của y cũng có được từ đó — "Nhà chinh phục" Eberdon, một tên tuổi như vậy không thể để cho trẻ con cản trở.
Burlando lui về sau một bước, lập tức cảm thấy khó giải quyết. Trong trận doanh Tagus có hai đội trưởng cánh quân mà hắn không muốn gặp nhất. Một là Nhà chinh phục "Kỵ sĩ trắng" Eberdon, một là Vua đánh trận "Kỵ sĩ đỏ" Ladios. Trong đó, hắn không muốn gặp người trước hơn cả. Thế nhưng dường như thần Martha lại muốn đùa vui với hắn rồi.
Kỹ sĩ trắng ra tay cực nhanh. Burlando còn chưa kịp nghĩ xong, Eberdon đã vung cao kiếm chém thẳng xuống. Nhát chém trông giống như một ngọn lửa tròn màu bạc cong như vầng trăng từ trên cao giáng xuống — kiếm chưa đến, Burlando đã cảm nhận được luồng khí lạnh như băng phía chính diện. Hắn lập tức cảm thấy khó thở, không dám chậm trễ, vội vàng lắc mình né sang bên.
Ngọn lửa thổi qua mặt đất, uỳnh một tiếng, mặt đất đá lập tức nổ tung đi mất một tầng, chỉ còn lại sương trắng liễu nhiễu.
Mới là gió ép mà đã đã đập nát sỏi đá, Burlando vừa thấy lập tức run lên từng đợt. Đây chính là thực lực Bạch Ngân cấp cao nhất. Phải biết rằng, cho dù hắn dùng kiếm thuật Nanh Trắng dưới trạng thái bùng nổ lực lượng thì cũng chỉ có thể chặt đứt một đoạn gỗ mà thôi.
Hắn vừa lăn một vòng sang bên, "Kỵ sĩ trắng" Eberdon đã kéo dây cương của con ngựa chiến Ác Mộng, một người một ngựa xông tới — vị tước sĩ vong linh căn bản không quan tâm tới thủ hạ của mình. Y gần như đạp lên xương trắng mà nhảy tới chỗ Burlando.
Xương cốt văng tán loạn — sau đó Kỵ sĩ trắng vung trường kiếm, nương theo lực của ngựa, bổ một kiếm xuống chàng trai.
Burlando không kịp tránh, chỉ có thể giơ Trạm Quang Thứ lên đỡ. Tiếng nổ tê răng vang lên, hai thanh bảo kiếm đối chạm, gần như cùng lúc oặt về phía sau. Burlando cảm thấy cánh tay mình giống như bị chém rơi, toàn thân lập tức bay vụt ra sau như đạn pháo, lăn vài vòng trên đất mới miễn cưỡng đứng lên được.
Ít nhất năng cấp lực lượng.
Burlando chống một tay xuống đất, lòng thầm kêu may mắn. May mà vừa rồi hắn dùng tới kỹ xảo bùng nổ lực lượng trong chớp mắt đó, bằng không cánh tay này đã bị phế bỏ. Nhưng dù như vậy, hắn vẫn cảm thấy tay phải rung lên bần bật, thậm chí mới đầu hắn còn cho rằng tay phải đã mất đi tri giác.
Thực quá mức khủng bố. Lực lượng cấp thứ hai, sức mạnh của kiếm sĩ Bạch Ngân, nhát chém một tay đã vượt qua lực bảy tấn, gần như đã đạt tới tình trạng không cần kỹ xảo cũng có thể chém ra đao gió. Burlando nhìn vị kỵ sĩ thuần một màu trắng kia cấp tốc tới gần, nhịn không nổi mà nghĩ tới thẻ bài Thánh kiếm của mình, dường như muốn chiến thắng con quái vật cỡ này thì cũng chỉ có thể dựa vào lực lượng đó mới được. Thế nhưng vào lúc này, trên tay hắn lại không có điểm nguyên tố Đất dùng để thanh toán phí sử dụng.
Eberdon một mình một ngựa phi tới trước mặt hắn — Burlando cắn chặt răng, lại giơ kiếm lên. Lần này hắn dùng hai tay vung kiếm quá đầu — mũi kiếm hơi nghiêng chỉ hướng mặt đất, sử dụng tư thế khởi đầu của vài chiêu thức chuyên giảm bớt lực nhiều nhất trong kiếm thuật quân dụng.
"Nhiều mà không tinh."
Kỵ sĩ trắng nhìn từ trên cao xuống, dưới mũ giáp vang lên giọng nói lạnh lùng, khàn khà. Y vung kiếm, chém xuống. Burlando dùng mũi kiếm giao chiến với Răng Nanh Tử Thần, trong nháy mắt va chạm thì hơi điều chỉnh góc độ của bảo kiếm tinh linh một chút. Hoa lửa tung tóe, hắn khiến kiếm của Eberdon trượt theo thế kiếm của hắn và tránh thoát — nhưng lực lượng còn thừa vẫn đẩy hắn ngã về đằng sau. Burlando lập tức đập lưng xuống đất, dường như những động tác điều chỉnh cân bằng cơ thể rất nhỏ được dùng thường xuyên trong kiếm thuật quân dụng đã trở thành một loại bản năng, thân thể hắn lập tức trượt sang bên cạnh, sau đó vững vàng ngồi chồm hỗm trên mặt đất.
Thật vất vả tránh thoát một kiếm này, Burlando đã toát mồ hôi đầm đìa. Trong trò chơi, hắn thường xuyên hoàn thành những động tác như vậy, nhưng đều là do chương trình máy tính đã tính toán cho hắn tuyến đường hành động, vị trí xuất kiếm và thân thể tốt nhất, hơn nữa còn có thể giúp hắn chỉnh sửa động tác, mà không phải do hắn tự mình thực hiện mọi động tác như thế này.
Thậm chí chỉ cần một lần không cẩn thận thôi sẽ tiễn luôn cái mạng đi cũng không chừng.
Nhưng vậy mà hắn lại làm được.
Hắn lắc lắc cánh tay, tay phải vẫn run lên liên hồi. Sức lực của đối phương quá lớn, mỗi lần đối chiến quả thực đều giống như húc thẳng mặt vào một chiếc xe tải đang lao vậy. Cho dù đã đẩy bớt lực đi thì cũng có thể nghe thấy tiếng cơ bắp và xương cốt rên rỉ.
Eberdon cũng phải hơ một tiếng ngạc nhiên dưới mũ giáp. Y thấy kiếm thuật của người thanh niên này chẳng qua chỉ đạt tiêu chuẩn thông thường, nhưng kinh nghiệm lại thật sự phong phú, thoáng cái đã tìm được kỹ xảo đối phó thích hợp, đó chính là phản ứng của người lính lão luyện.
Y quay đầu ngựa, lại bắt đầu tăng tốc.
Nhưng Burlando vất vả lắm mới thoát ly khỏi tiết tấu công kích của đối phương, làm sao để đối phương lại giành cơ hội trước. Hắn lập tức vung tay phải, nhắm ngay chiếc nhẫn bạc vào Eberdon, cao giọng hô: "Oss!"
"Chú ngữ khởi động phép thuật?"
Ngọn lửa bốc cháy trong hốc mắt của Kỵ sĩ trắng hơi bập bùng, lập tức kéo cương dừng ngựa, đặt kiếm tà tà ngang ngực.
Eberdon vừa hoàn thành động tác này, một tiếng nổ và một trận gió bão cuồng loạn cuốn theo đá vụn, hằn trên mặt đất một vệt sau, xộc thẳng tới vị kỵ sĩ vong linh này. Chợt, trận khí xoáy cuồng bạo này vừa đập trúng kiếm của y đã lập tức ầm ầm tách sang hai bên, vạch ra vệt hình chữ "Y" tuyệt đẹp trên mặt đất — chỉ cần là khô lâu nằm trên đường vạch này đều bị hất văng lên trời, bị giải thể giữa không trung, sau đó bay xuống bờ sông phía xa.
Tiếp theo là tiếng "Lộp bộp" loạn xạ, giống như một trận mưa xương đang rơi.
"Kỵ sĩ trắng" Eberdon thu hồi kiếm, còn chưa đợi khói bụi lắng xuống, lại giơ kiếm lên trên — một tiếng keng chói lói, Burlando vạch màn khói bụi xông ra, giao chiến một kiếm với y giữa không trung.
Không hề sơ hở.
Burlando tuyệt không cảm thấy ngoài ý muốn. Dù sao thì nhân vật cấp bậc tinh anh này so với Ma cây hoàng kim chỉ mạnh hơn chứ không kém. Trên thực tế, lúc trước khi hắn đối kháng với Ma cây hoàng kim cũng phải dựa vào thẻ bài Thánh kiếm, bằng không hươu chết về tay ai còn chưa biết được. Mà bây giờ đối phó với "Kỵ sĩ trắng" Eberdon, hắn tuyệt đối không dám ôm bất cứ tâm lý cầu may nào.
Vượt cấp khiêu chiến là chỉ có thể dựa vào sự chuẩn bị chu đáo và toàn lực ứng phó.
Hắn chạm một kiếm với đối phương, thân thể vừa hạ xuống đã quay ngược lại chém một nhát kiếm gió ép. Eberdon lại thu hồi kiếm, mặt không biểu tình chém ra, một ngọn lửa bạc trừ khử gió kiếm của Burlando thành vô hình.
Eberdon lần thứ ba thu kiếm, nhưng lúc này y không vội ra tay, mà ngồi trên lưng ngựa lẳng lặng nhìn Burlando. Y nhìn người thanh niên, giống như đang nhớ tới một chuyện xa xưa.
Trong câu chuyện xưa hẳn là có khúc nhạc du dương từ cây sáo cao nguyên, vút lên trên cao nguyên Barta, lá cờ đuôi én tung bay.
"Kiếm thuật Nanh Trắng." Y nói, giọng khàn đục như vị khách đến từ địa ngục.
"Ngươi là thế hệ mới của vương thất?" Eberdon ngồi trên lưng ngựa, lạnh lùng hỏi.
Burlando rùng mình, chẳng lẽ Eberdon có giao tình với vương triều Corcovado? Cũng không phải, trong trò chơi chưa từng nghe tới chuyện này. Có điều hắn nghĩ thầm, bất kể có chuyện này hay không thì cứ phủ nhận đã rồi nói, tránh cho đối phương thật sự là thù mới hận cũ chồng chất cùng xông lên đầu rồi bỗng nhiên bùng nổ thì toi. Trong trò chơi, có tin đồn Boss cấp chỉ chốc lát đã bùng nổ trở thành tinh anh cấp . Mà tinh anh cấp chỉ cần một đòn cũng đủ hất bay toàn bộ đám người bọn hắn.
Nghĩ đến đây, hắn vội vàng lắc đầu.
Thế nhưng hắn lại không đoán được Eberdon lại nghiêng kiếm, lạnh lùng đáp: "Đã không phải, ta đây giết ngươi sẽ không tính vi phạm lời thề."
Burlando vừa nghe xong lập tức muốn phun một ngụm máu. Hắn đúng là hối hận muốn xanh cả ruột. Biết trước còn có lời thề kiểu này thì hắn cứ giả mạo thân phận hậu duệ của vương thất đời này luôn đi, đúng là tự làm bậy không thể sống.
Đương nhiên, đó chỉ là tưởng tượng mà thôi.
Burlando cũng biết, muốn mạo nhận vương thất đâu phải chuyện dễ dàng. Dù sao thì hậu duệ của vương thất Corcovado luôn có huyết thống tinh linh Sương. Tinh linh Sương là bộ tộc có mái tóc bạc trắng trời sinh trong truyền thuyết, là giống nòi có dòng máu màu bạc.
Mà máu Burlando màu đỏ tươi, là tượng trưng của người thường.
Bên kia, Eberdon hỏi xong liền khôi phục trạng thái người ngựa một thể. Y nắm trường kiếm, lại thúc giục ngựa chiến Ác Mộng gia tốc. Đối mặt với một tên thần giết chóc như thế, Burlando nhất thời có cảm giác luống cuống tay chân. Thật ra thì hắn đã nghĩ ra một phương pháp tạm kéo dài thời gian, đó là dùng kiếm thuật Nanh Trắng dưới trạng thái bùng nổ lực lượng giảm bớt lực. Thế nhưng một kiếm đó tiêu hao điểm thể lực, đừng nói hắn mới cấp , dù có là cấp , cấp cũng không chịu nổi tiêu hao này.
Hiện giờ hắn quả thực cảm thấy mệt mỏi không còn chút sức lực nào.
Mà Eberdon là một gã tinh anh ít nhất cũng cấp , theo hắn tính thì y có điểm sinh mệnh là ít. Trước đó đạn gió đã xử lý điểm sinh mệnh, đối với y mà nói quả thực chỉ là bị thương ngoài da, chỉ có thể xem như khiến y bị một ít nội thương nhẹ mà thôi. Thực ra Burlando tin rằng, chỉ cần để cho mình dùng Trạm Quang Thứ đâm cho hai, ba nhát kiếm là có thể giết chết đối phương, thế nhưng hắn phải đâm trúng mới được.
Nghĩ tới đây, hắn hít một hơi nhìn ra xa, ký gửi hy vọng vào mấy người Reto tới trợ giúp hắn.
Nhưng hắn nhìn thấy nhóm kỵ binh va đụng với đám lính khô lâu, có lẽ vì trước đó hắn đã tạo ra ưu thế cho họ chiếm được tiện nghi không nhỏ, muốn trong chốc lát rút tay ra được, dường như khả năng không lớn lắm. Hắn chỉ có thể gửi gắm hy vọng vào đoàn tự vệ phía sau mau hơn một chút — nhanh hơn một chút vượt lên.
Mà trên thực tế, giờ phút này Freya đang dẫn dắt đoàn tự vệ cũng có ý nghĩ giống vậy.
Nhưng Nữ võ thần tương lai quay đầu nhìn những người dân thành Riedenburg nghiêng ngả chao đảo chạy đằng sau, nhíu nhíu mày. Nàng cũng biết rằng họ dù sao cũng chỉ là dân binh thông thường mà thôi, có thể làm tới mức này đã là nhờ sĩ khí tăng vọt rồi — nàng không thể yêu cầu bọn họ nhiều hơn.
Freya ngẩng đầu nhìn trận chiến hỗn loạn phía trước. Tuy rằng nàng không nhìn thấy Burlando ở đâu, nhưng cũng biết một đội quân vong linh với quy mô lớn tới như thế thì quan chỉ huy của đối phương nhất định là kẻ rất mạnh.
Nàng đã không còn là cô gái nông thôn trước kia nữa, dần dần dã có kiến thức của mình. Khác với sự tín nhiệm mù quáng của mọi người đối với chàng trai kia, cô thiếu nữ biết Burlando nhất định đang lâm vào khổ chiến. Bởi vậy, nàng nhịn không được nhìn quanh, ánh mắt dừng lại trên người Charr và Shu.
"Shu, em giúp một chuyện được không?"
"Hả" Cô bé kia hơi sửng sốt.
"Giúp chị dẫn dắt đoàn tự vệ."
"Vì sao?"
"Chị muốn đi giúp Burlando." Freya đáp, sau đó nàng quay đầu ngựa.
"Charr, anh theo tôi —"
"Tiểu thư Freya, tôi thì không vấn đề gì, nhưng tiểu thư như vậy không sao chứ?"
Charr ngạc nhiên. Burlando đã dặn dò anh ta là phải chăm sóc Freya đã bị thương, nhưng so với việc này, anh ta quả thực càng lo lắng cho sự an nguy của người mà mình đi theo hơn.
Freya nhìn anh ta một cái, gật mạnh đầu.