Huyện Lân Du mà Vạn Niên Cung tọa lạc đại khái chính là thành phố Bảo Kê ở Thiểm Tây tại hậu thế, mà Trường An thì nằm ở thành phố Tây An hậu thế. Hai nơi này gần nhau, khoảng cách không xa, đại khái cũng khoảng km, dù sao thì Hoàng đế chỉ là đi nghỉ mát, không thể nào chạy đến Giang Nam được.
Đội ngũ khổng lồ như vậy nhất định sẽ ảnh hưởng đến tốc độ, nhưng nếu chỉ đi thẳng một đường, thì cho dù có chậm hơn nữa thì chỉ mất ngày là tới nơi.
Nhưng Lý Trị dường như không nghĩ như vậy, y không chọn đi đường gần nhất, mà là chọn đi qua núi Thái Bạch, huyện Mi, huyện Phù Phong... để đến huyện Lân Du.
Trên đường đi cũng là vừa đi vừa dừng, muốn đi thì đi, đi mệt thì nghỉ, hoặc là nhìn thấy cảnh đẹp thì dừng lại thưởng thức.
Hàn Nghệ cũng không vội, ngươi dừng ta cũng dừng, ngươi ngắm cảnh ta cũng ngắm cảnh, bởi vì bình sinh hắn vốn thích du lịch, cũng muốn nhìn ngắm một chút phong cảnh Đại Đường, tiếc nuối duy nhất chính là bọn họ không được phép đi lung tung, phạm vi hoạt động cực kỳ nhỏ, có đến mấy lần Hàn Nghệ đều mượn cớ đi vệ sinh để chạy vào rừng sâu núi thẳm ngắm cảnh.
Đi được ngày, cuối cùng đã đến núi Thái Bạch.
Còn chưa tiến vào phạm vi núi Thái Bạch, làn sóng xanh biếc kia liền không buông tha mà ập thẳng đến! Trên quan đạo bằng phẳng rộng lớn hai bên tràn ngập đại thụ rợp trời, cỏ dại xanh mướt, chỉ lộ ra một khoảng trời không phải màu lục mà là màu lam, chính là màu lam tinh khiết, đến nỗi khiến người ta sinh lòng yêu mến. Đặc biệt là Hàn Nghệ, hắn đến từ thế giới mù sương, làm sao từng nhìn thấy màu xanh lam như vậy, ngước mắt nhìn trời mà cảm thấy thấm vào ruột gan, vui vẻ thoải mái.
Xa xa chính là từng dãy núi chập chùng, đứng sừng sững trong mây mù, nhấp nhô kéo dài, giống như một con cự long nằm chắn ngang phía trước.
Điều này không khỏi làm Hàn Nghệ nhớ đến một câu thơ, xe đến trước núi ắt có đường!
Không còn cách nào cả, trình độ văn hóa chỉ cao đến thế!
Tạm thời chưa nghĩ ra câu nào phù hợp với cảnh sắc hơn.
Lúc này mới sáng, đoàn xe lại dừng lại, chắc chắn là Lý Trị kêu dừng. Bọn Hàn Nghệ chỉ có thể nghe theo lệnh, nhưng bọn họ cũng không phiền não, nhanh chóng kéo bọn Tiểu Béo, Tiểu Dã đến dưới một gốc cây lớn.
"Hì hì! Đệ và Tiểu Dã một nhóm."
Hùng Đệ liền khoác tay lên vai Tiểu Dã.
Ánh mắt Hàn Nghệ nhìn lướt sang Đông Hạo, Tá Vụ, Đỗ Tổ Hoa, Mộng Nhi, giống như nghe thấy tiếng lòng "Chọn ta! Chọn ta đi!".
"Mộng Nhi, chúng ta một nhóm đi."
Hàn Nghệ ném ra một cái mị nhãn, đủ dê.
Vẻ mặt đám người Đông Hạo lập tức hiện vẻ thất vọng, tốt xấu gì cũng là cùng đến từ Dương Châu, thật sự là thấy sắc quên bạn mà.
Mạn sa trên mặt Mộng Nhi khó che giấu được vẻ ngượng ngùng, nói: "Kỹ thuật đánh bài của ta không tốt, sao lại chọn ta?"
"Chính vì kỹ thuật của cô không tốt, mới có thể hiển lộ kỹ thuật thượng thừa của ta nha!" Hàn Nghệ cười ha ha nói.
Sắc mặt Mộng Nhi tối sầm, nói: "Ta không cùng nhóm với huynh."
"Đừng đừng đừng!"
Hàn Nghệ nói: "Nam nữ hợp tác, làm việc không mệt nha!" Nói rồi hắn lại cảm thấy không ổn, lại nói với bọn Tiểu Béo: "Bê đê hợp tác cũng là làm không mệt."
Hùng Đệ nghe Hàn Nghệ nói 'Bê đê' gì đó, cho rằng là để hình dung tình huynh đệ, liên tục gật đầu, nói: "Đương nhiên, đệ và Tiểu Dã là hảo bê đê nha."
Hàn Nghệ suýt chút bật cười thành tiếng, nói: "Huynh cũng nghĩ như vậy, Mộng Nhi, mau ngồi, mau ngồi, đây chính là làm kinh tế nửa giờ nha!"
Thật sự là bài tú lơ khơ rất thú vị. Mộng Nhi cũng ngứa ngáy, kiềm lại cơn giận mà ngồi xuống.
Đỗ Tổ Hoa rất cơ trí, vừa nghe Hàn Nghệ nói câu này liền hiểu ra ngay, lập tức tìm Du Du, mà Đông Hạo lại ngượng ngùng nhìn Mộng Đình.
Hàn Nghệ vừa thấy, ôi sặc chết ta, trâu già muốn gặm cỏ non sao?
Mộng Đình sao lại cho y cơ hội này chứ, vội vàng ngồi bên cạnh Mộng Nhi nói: "Muội giúp Mộng Nhi tỷ tỷ bày mưu tính kế."
Đánh bài mà còn bày mưu tính kế? Hàn Nghệ cười nói: "P, ta thích!"
Hùng Đệ hiếu kỳ nói: "Hàn đại ca, cái gì là P?"
"Ặc!" Hàn Nghệ giải thích một cách khó khăn: "P đại khái ý là người chơi."
Hùng Đệ gật đầu, như thoáng suy tư gì đó, nói: "Vậy đệ và Tiểu Dã có phải gọi là P không?"
Nhìn không ra nhóc mập này tà ác như vậy, trinh tiết của Tiểu Dã khó giữ nha! Hàn Nghệ gật đầu nói: "Trên lý thuyết thì chính là thế. Cái này lát nữa hãy thảo luận, mau lên, mau lên."
Mọi người lập tức tìm được minh hữu của mình, Đông Hạo bị bức phải chọn Tá Vụ, cũng là nhóm ba.
Sau khi bốn người ngồi xuống, Hàn Nghệ nói: "Chỉ đánh không thì không thú vị, chơi phạt đi, ai thua thì không chỉ phải lui ra, còn phải hít đất cái, là loại chống đẩy mà bình thường ta hay làm ấy." Nói rồi Hàn Nghệ lại khoa tay múa chân mấy cái.
Hùng Đệ u oán nói: "Cái đó khó làm lắm."
Nếu không phải luôn muốn giúp đệ giảm béo, thì ta đã không chơi trò này rồi, ai thua thì cởi đồ không thích hơn sao. Á mà không thể được, ta và Mộng Nhi cùng phe, nàng cởi ta cũng phải cởi, vậy chẳng phải là tiện nghi cho người khác sao. Hàn Nghệ nói: "Nếu đệ không làm được thì đổi cho Hoa Tử."
Hùng Đệ nhanh chóng gật đầu nói: "Đệ làm, đệ làm chẳng phải là được sao."
Mộng Nhi nói: "Tiểu Nghệ ca, ta cũng phải làm sao?"
Hàn Nghệ nói: "Việc này."
"Ta là nữ nhân nha!" Mộng Nhi ném cho Hàn Nghệ ánh mắt quyến rũ.
Được rồi, cô đã như vậy thì ta phải thể hiện chút phong độ thân sĩ rồi. Hàn Nghệ nói: "Thật ra ta muốn giúp cô làm, nhưng vấn đề là ta sợ Tiểu Béo cũng bảo Tiểu Dã làm giúp đệ ấy."
Mộng Nhi nhìn về phía Hùng Đệ.
Hùng Đệ lập tức nói: "Đệ không thèm bảo Tiểu Dã làm cho đệ, đệ tự làm là được."
Hàn Nghệ nói: "Vậy được, cứ sảng khoái quyết định vậy đi."
Chỉ thấy từng lá từng lá bài không ngừng thay hình đổi dạng trong tay Hàn Nghệ, chỉ trong một lá, bài đã được tẩy xong.
"Ha ha! Vận khí thật sự quá tốt."
Hàn Nghệ liền ném ra lá bài đầu tiên, chính là một con nho nhỏ.
Cái mà bọn họ chơi thật ra chính là bài phỏm, dù sao thì bọn họ đều là người nhà, thắng ăn tiền cũng không có ý nghĩa gì, chi bằng chơi phỏm. (chỗ này ko biết đúng không, nói chung là ta không rành đánh bài, ko biết cái kiểu đánh bài này tiếng Việt tên là gì)
Đừng thấy Hàn Nghệ gạt không ít người trên chiếu bạc, nhưng đó là công việc, trong cuộc sống bình thường hắn chơi bài chính là nhìn người. Người hợp khẩu vị thì chơi bài mới thú vị, người không hợp khẩu vị thì kỹ thuật có cao siêu đến đâu hắn cũng không có hứng thú chơi cùng. Hắn chơi với bọn Tiểu Béo rất vui vẻ, dọc đường đi, phàm là rảnh rỗi, mấy người lập tức làm kinh tế nửa giờ, chơi vài ván cho vui.
Mộng Nhi lập tức vui vẻ nói: "Tiểu Nghệ ca, ngươi thật lợi hại."
"Đó là đương nhiên, cô cùng phe với ta, sao có thể thua được."
Hàn Nghệ dương dương đắc ý.
Hùng Đệ đột nhiên bật cười ha ha.
Hàn Nghệ đột nhiên có dự cảm bất thường, nói: "Đệ cười cái gì?"
Vẻ mặt Hùng Đệ mang theo ý cười, ném ra một đôi bích.
"Sặc!"
Hàn Nghệ mắng một câu, buồn bực nhặt con nhỏ không sánh bằng ai của mình lên, trong lòng lẩm bẩm, ra bích, bích đen nào. Không phải chứ, đỏ cơ, rô, chuồn, đại ca, ra đôi bích đen đi.
Một lát sau, toàn bộ bài đều cầm lên tay, Hàn Nghệ nhìn đôi bích ẩn giữa hai con bồi, ba con , hai con , khoé mắt lập loè nước mắt, thật sự là quá hố nhau mà.
Còn Hùng Đệ thì dưới ánh mắt ngưỡng mộ của mọi người, thu hết toàn bộ lá bài lên.
Những người vừa rồi còn đứng sau lưng Hàn Nghệ học lóm kỹ thuật, chớp mắt toàn bộ đều ra sau lưng Tiểu Béo.
Mấy tên tiểu tử các ngươi, không theo ta học, lại theo Tiểu Béo học, hừ, thật là không biết nhìn xa trông rộng. Hàn Nghệ âm thầm khinh bỉ.
Hùng Đệ nhìn quân bài chưa lật, đôi mắt nhỏ lấp loé hàn quang khiến Hàn Nghệ sợ hãi.
Trong chốc lát, Hùng Đệ đã chôn toàn bộ tám lá bài xuống, thuận tiện chớp mắt nhìn bạn tốt.
Nhanh như vậy. Chẳng lẽ là thần bài? Hàn Nghệ lập tức nói: "Này này này, không thể nháy mắt. À, Mộng Nhi, cô có thể."
"Đôi Q, đôi K, đôi A!"
Hùng Đệ một hơi ném ra lá bài.
Mẹ nó, một đôi số cũng không có, đậu moá! Đánh ngũ thì đánh phó, ta nhịn. Hàn Nghệ khẽ cắn môi, ném ra hai con , ba con , đôi đen duy nhất ra, nhìn đại tiểu quỷ trong tay, trong lòng lạnh thật lạnh nha. Đối phương còn có một đôi nha, lại nhìn sang Mộng Nhi, , sắp thành số điện thoại rồi. Lại nhìn sang phía Tiểu Dã, chủ bài trong tay gần như đã bên bờ diệt vong, thầm nghĩ, trong tay tên nhóc mập này có bao nhiêu chủ bài ta!
"Một đôi ."
Hàn Nghệ thở dài, ném ra đại tiểu quỷ.
Hùng Đệ ha ha nói: "Lại thêm đôi , thêm đại tiểu quỷ."
Cũng không để lại đôi nào, đây là bài gì hả! Hàn Nghệ đã câm nín rồi.
Số điện thoại vụn vặt lẻ tẻ của Mộng Nhi cũng bị Tiểu Béo hút khô rồi.
"Đã không có chủ bài rồi."
Hùng Đệ nhìn thấy, cười đến là sung sướng, soạt soạt một tiếng, một đám bích đen ào ào rơi xuống, hai tay nắm thật chặt, bảo vệ trước ngực, nói: "Còn để lại lá bài trong tay."
Chắc không phải trận đầu ăn sạch đó chứ. Hàn Nghệ ngồi dưới tay Hùng Đệ, hắn bắt đầu có vẻ chần chừ, ánh mắt ngó tới ngó lui.
Tiểu Dã hào sảng vô cùng, không chút kéo dài, ném toàn bộ điểm trong tay ra.
Mà Mộng Nhi thì hoàn toàn ngược lại, ngay cả A cũng mất, nhưng một phần cũng không ra, còn khẩn trương cười hề hề nhìn Hàn Nghệ, vào thời điểm này nữ nhân thông thường đều trông cậy vào nam nhân.
Nhìn điểm mà phía đối diện giữ lại, Hàn Nghệ lại nhìn bài trong tay mình, cũng không có bài lớn gì, chỉ là một đôi K đỏ, nghĩ bụng, còn có một đôi đỏ chưa ra, nhưng một đôi A cũng không ra nha. Chỉ riêng điểm mà đối phương giữ lại, nói không chừng có một đôi đỏ, vậy thì một đôi A chắc chắc là trong tay Tiểu Béo hoặc Tiểu Dã, tình hình này làm sao còn chơi tiếp được đây!
Đau đầu nha!
Hàn Nghệ cũng lười suy nghĩ, dù sao những thứ khác hắn cũng không giữ được, dứt khoát để lại năm lá đỏ trong tay.
"Đôi A."
Hùng Đệ lại buông hai lá bài ra, nhưng nụ cười trên mặt hoàn toàn không còn nữa, trở nên vô cùng căng thẳng.
Hàn Nghệ nghĩ thầm, tiểu tử này nhất định không có một đôi A, bằng không còn đánh cái gì chứ, vậy thì một đôi A chắc chắn nằm trong tay Tiểu Dã, hoặc là trong tay Mộng Nhi, nhưng nhìn thế nào cũng giống như trong tay Tiểu Dã nha!
Trái tim giống như đã rơi vào hầm băng nha!
Hàn Nghệ tùy tiện ném hai lá đỏ xuống cho có lệ với Tiểu Béo.
"Một đôi đỏ!"
Hùng Đệ hoàn toàn che kín hai mắt.
"Một đôi K đỏ."
Hàn Nghệ ra xong liền nhìn chằm chằm Tiểu Dã, nói thầm trong lòng, Hạo Hãn ca, cho ta cơ hội một lần được không.
Hai mắt Hùng Đệ lồi ra, hối hận không thôi.
Nhưng mà, sự thật luôn tàn khốc, Tiểu Dã cười ha ha ném ra hai lá A.
Đối diện thì không cần nói, hai mươi điểm.
Hùng Đệ mừng rỡ, ném một tấm hai ra, ha ha nói: "Chúng ta thắng rồi."
Ta thật sự là quá nhân từ, phải gian lận, ta nhất định phải gian lận! Hàn Nghệ bị đuổi ra một cách vô tình liền gào thét trong lòng.
"Tiểu Nghệ ca, huynh nói theo huynh nhất định sẽ không thua."
Mộng Nhi u oán nhìn Hàn Nghệ.
Ta cũng không muốn, bài thế làm sao mà thắng đây! Hàn Nghệ rưng rưng nói: "Cô cũng đâu có thua đâu, dù sao thì hít đất cũng là ta làm."
"Nhưng ta muốn chơi bài."
"Đợi!"
Hàn Nghệ một hơi hít đất cái trước mặt mọi người, cười lạnh nói: "Tiểu Béo, được lắm!"
Hùng Đệ ha ha nói: "Đều là do Hàn đại ca dạy dỗ tốt."
Thật sự là dạy đồ đệ tốt, hại chết sư phụ mà!
Nhưng không còn cách nào, quy củ là vậy, hắn muốn báo thù vẫn phải đợi thêm hai đợt.
Đông Hạo và Tá Vụ lên đợt thứ hai, hai người bọn họ ăn ý mười phần, hơn nữa kỹ thuật của mấy người cũng kha khá, đánh đến khó phân thắng bại. Hàn Nghệ ngồi một bên nhìn mà trong lòng cũng gấp gáp, đây là kinh tế nửa giờ nha, các ngươi nhanh lên chút đi!
Theo tình hình chiến đấu ngày càng kịch liệt, số người vây xem ngày càng nhiều, những tạp dịch gần với bọn Hàn Nghệ cũng lần lượt vây lại, không xem thì thôi, vừa xem thì mê ngay.
Nhưng mà, lúc này, ở nơia xa có một đoàn người đang từ từ đi lên dốc cao, thưởng ngoạn phong cảnh trước mặt. Trưởng Tôn Vô Kỵ và Chử Toại Lương đều ở trong đó, mà đứng chính giữa là một thanh niên ~ tuổi, mặt như quan ngọc, dưới cằm có râu lún phún, mặc áo bào màu vàng đỏ, trên đầu quấn khăn, đai cửu hoàn, mang hài, khí chất phi phàm. Có thể đứng giữa Trưởng Tôn Vô Kỵ và Chử Toại Lương, không cần phải nói, người này chính là đương kim Hoàng đế Lý Trị.
Phục sức Đường triều vô cùng phức tạp, lễ pháp cũng không hoàn thiện, cũng không chú trọng như triều Tống Minh Thanh. Sau khi Hoàng đế tan ca cũng giống như đại thần dân chúng, mặc thường phúc, tay áo hẹp, cổ tròn.
Nhìn núi cao trùng điệp liên miên xa xa, Lý Trị cảm khái nói: "Từ khi trẫm kế vị đến nay, đây hình như là lần đầu tiên ra khỏi thành Trường An, đã không còn nhớ rõ được bao lâu rồi không nhìn thấy cảnh sắc xinh đẹp mê người thế này."
Trường Tôn Vô Kỵ lập tức nói: "Từ đó có thể thấy, bệ hạ trăm công ngàn việc, vất cả vì quốc sự, chưa từng có ngày chậm trễ, thực sự là phúc của giang sơn xã tắc, phúc của lê dân bách tính!"
Chử Toại Lương cũng nói: "Bệ hạ cũng nên tiếp tục duy trì cái phúc này của giang sơn xã tắc."
Lý Trị nhìn Trưởng Tôn Vô Kỵ và Chử Toại Lương, cười nói: "Cữu cữu và Bộc Xạ nói vậy, lẽ nào là nhắc trẫm không nên ra ngoài?"
Lý Trị nổi tiếng hiếu thảo. Ở trong triều, y gọi Trưởng Tôn Vô Kỵ là Thái Úy, nhưng việc riêng thì đa phần là gọi cữu cữu. Đương nhiên, Trưởng Tôn Vô Kỵ trong bất cứ tình huống nào cũng không dám gọi Lý Trị là cháu ngoại.
"Lão thần tuyệt đối không có ý này."
Trưởng Tôn Vô Kỵ lắc đầu, nói: "Thân là bệ hạ, đầu tiên phải lấy long thể làm trọng, mùa hè nóng bức, nếu cả ngày đều ở trong cung thì khó tránh khỏi cảm thấy buồn bực, thỉnh thoảng ra ngoài, có thể thị sát dân tình, cũng có thể giải tỏa tâm tình, hun đúc tính tình, mở rộng tầm mắt, giúp ích rất lớn cho long thể của bệ hạ. Long thể của bệ hạ an khang thì chính là phúc khí lớn nhất của Đại Đường ta."
Lý Trị mỉm cười, đi xuống phía dưới, vừa đi vừa nói: "Trẫm xuất môn đã hơn ngày, tại sao lại không nhận được một tấu chương nào vậy?"
Trưởng Tôn Vô Kỵ nói: "Hiện giờ quốc thái dân an, tứ hải thái bình, biên cảnh cũng không có chiến sự, tất nhiên sẽ không có đại sự. Nếu chỉ là những chuyện nhỏ không cần xử lý vội thì thần nghĩ những quan viên kia cũng không vội trình lên, để tránh làm hỏng hứng thú của bệ hạ. Bệ hạ đã lâu không ra ngoài, sao không tận tình thưởng thức phong cảnh ven đường, duy trì tâm tình vui vẻ, như vậy có thể xóa đi sự mệt nhọc khi ngồi xe, đợi sau khi đến Vạn Niên Cung bổ sung tinh lực, rồi mới xử lý chính sự, có thể làm ít công to."
Mặc dù ông ta xưng hô là bệ hạ, nhưng trong mắt ông ta, Lý Trị vẫn là một đứa trẻ, ngữ khí nói chuyện vì thế mà cũng có ba phần thái độ giáo dục.
Lý Trị gật đầu, cảm thấy cũng có lý, bây giờ tâm tư y đều đặt tại cảnh sắc tươi đẹp này, cũng không có tâm tư đi xử lý quốc sự. Dù sao cũng có một đám đại thần ở đây, chuyện nhỏ trước nay cũng do bọn họ xử lý, cũng không nói nhiều nữa, đi xuống dưới núi, chợt nghe cách đó không xa truyền đến tiếng ồn, ngước mắt lên nhìn, phát hiện rất nhiều người đang vây quanh một gốc cây lớn, trong lòng tò mò, hỏi: "Mấy người kia là ai vậy?"
Chử Toại Lương vừa thấy, nói: "Hình như là một số tạp dịch." Nói rồi, trong lòng cũng vô cùng tò mò, nói: "Bọn họ đang làm gì vậy?"
Trưởng Tôn Vô Kỵ liếc mắt, một hộ vệ bên cạnh liền chuẩn bị qua đó.
"Không cần." Lý Trị nhấc tay, nói: "Chúng ta thuận đường qua đó xem."