Thanh Niên Nhàn Rỗi Ở Đường Triều

chương 290: chẳng lẽ là ý trời?

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

"Tiểu Dã, chúng ta lại thắng rồi. Hô hô hô!"

Sau một phen thảm sát, Từ Du Du, Đỗ Tổ Hoa vẫn phải chịu thua. Cặp đôi Hùng Đệ và Tiểu Dã thắng liên tiếp ba hiệp, Hùng Đệ mừng đến bắt đầu nhảy nhót, đứng dậy, giơ cao hai tay, lắc cái mông lớn, miệng ngâm nga hát, đủ kiêu ngạo nha!

"Ok! Giờ đến lượt ta ra sân."

Hàn Nghệ đợi đã lâu, rốt cục cũng chờ đến lượt mình, trực tiếp đưa tay ra nói với Mộng nhi: "Mộng nhi, lúc này chúng ta vinh nhục có nhau, dắt tay cùng tiến nào."

Thật là một lý do đường hoàng biết bao!

Nhưng Mộng nhi người ta mới không mắc mưu hắn, khẽ hừ một tiếng, liền ngồi xuống chỗ ngồi của mình.

Xấu hổ nha!

Cô gái nhỏ này, luôn nghĩ xấu cho ta, ta đây là người có thê thất, sao có thể xằng bậy. Hàn Nghệ ngồi xuống, mắt trái nhìn Tiểu Béo, mắt phải nhìn Tiểu Dã, ha hả nói: "Ngày tốt lành của hai đệ đã tận rồi."

Hắn khi chơi cùng với Tiểu Béo, Tiểu Dã, thì tính trẻ con cũng nổi lên, đối với chuyện thắng bại rất là để ý.

Hùng Đệ cười hề hề nói: "Hàn đại ca, huynh phải nỗ lực nha, đừng ngồi đây chốc lát rồi lại rời khỏi."

"Đệ cứ kiêu ngạo đi, nếu vòng này ta thua, ta sẽ hít đất cái."

Hàn Nghệ hừ một tiếng, trong lòng nghĩ thầm, ta hồi nãy là chưa giở thủ đoạn, nếu không các ngươi sao thắng được?

Rất nhanh liền bắt đầu rồi, lần này Hùng Đệ không có vận khí tốt như vậy rồi, Hàn Nghệ thuận lợi dựa vào một số thủ đoạn, cướp được nhà cái.

"Hây a."

Hàn Nghệ bỏ con A chuồn xuống.

Ba người rất nhanh liền lật bài ra.

"Một đôi Q bích!"

Hàn Nghệ lại bỏ hai lá bài xuống.

Tiểu Dã Ngồi ở dưới Hàn Nghệ, rất nhanh liếc mắt sang Hùng Đệ, Hùng Đệ ngược lại không thèm nhìn, vẫn ngồi đấy xếp bài.

Hàn Nghệ đều thấy trong mắt, hắn đã sớm biết hai thằng nhóc này ra ám hiệu với nhau, nếu là có bài lớn, liền bất động. Nếu không có bài lớn, liền ngồi xếp bài.

Đương nhiên hắn đã đem cái bí mật nói cho Mộng nhi biết, nhưng hắn cũng không dạy Mộng chơi xấu, đây chẳng qua là chơi cho vui thôi, lấy cái Tiểu Ngũ cho mình là xong rồi, nhiều nữa cũng không cần.

Mộng nhi lập tức bỏ xuống lá A và lá .

Hùng Đệ gãi gãi mặt. Vẻ mặt buồn bực ném hai lá bài xuống.

Hàn Nghệ lại ra một lá A, một đôi bài, toàn bộ đều là bài lớn, sau đó lại tiếp tục ra một cặp bài nhỏ, cười thầm, cái ván bài nếu Mộng nhi có một đại quỷ, thì các ngươi chính là cá trên thớt.

Nhưng đúng lúc này, chợt nghe một người kinh hô: "Bệ hạ? Tiểu nhân khấu kiến bệ hạ!"

Bệ hạ? Đám người Hàn Nghệ hết hồn, đây chỉ là khu tạp dịch. Sao Bệ hạ lại đến đây, có phải có gì sai rồi không.

Nhưng mà, sự thật nói cho bọn họ biết, bọn họ cũng không hề nghe nhầm. Chỉ thấy đám tạp dịch tránh ra một lối đi, khom người hành đại lễ.

Hàn Nghệ đảo mắt lại nhìn, hắn chưa từng gặp qua Lý Trị, nhưng hắn biết Trưởng Tôn Vô Kỵ và Chử Toại Lương, không cần phải nói, người thanh niên ở giữa đó chính là Lý Trị, khẩn trương bò dậy, hành đại lễ nói: "Tiểu nhân tham kiến bệ hạ."

Hùng Đệ, Tiểu Dã đều là kẻ lỗ mãng, mới đầu đều ngây ra, không biết nên làm sao bây giờ, hiện giờ thấy Hàn Nghệ hành lễ như vậy, mới phản ứng lại bèn khẩn trương đứng dậy hành lễ.

"Miễn lễ, miễn lễ!"

Lý Trị nhẹ nhàng vung tay lên.

Đột nhiên, Trưởng Tôn Vô Kỵ nhỏ giọng nói nói mấy câu bên tai Lý Trị.

"Vậy sao?"

Lý Trị sửng sốt, không khỏi nhìn sang Hàn Nghệ.

Trưởng Tôn Vô Kỵ gật gật đầu.

Lý Trị nhìn Hàn Nghệ cười hỏi: "Ngươi chính là Hàn Nghệ của Phượng Phi Lâu?"

Hàn Nghệ lộ ra vẻ mặt sợ hãi, gật đầu vài cái.

Lý Trị đánh giá Hàn Nghệ một phen, như tự nói với mình.

"Quả thực như lời đồn đại."

Chẳng qua là nói Hàn Nghệ tuổi trẻ, đương nhiên, y nói như vậy, là so với việc sáng tạo kịch nói và cày Hùng Phi.

Lý Trị đột nhiên nhìn xuống lá bài trên bàn, nói: "Đây là cái gì?"

Hàn Nghệ đáp: "Bẩm bệ hạ lời..., cái này gọi là bài tú lơ khơ."

"Bài tú lơ khơ?"

Lý Trị lắc đầu nói: "Chưa từng nghe qua."

Hàn Nghệ ngượng ngùng nói: "Là ta mới phát minh trước đây không lâu."

"Thì ra là thế."

Lý Trị gật gật đầu, lại hỏi: "Vừa rồi các ngươi đang chơi này bài tú lơ khơ này à?"

"Dạ vâng."

"Vậy các ngươi tiếp tục chơi đi."

Lý Trị chỉ tay nói.

"Dạ?"

Hàn Nghệ có chút mờ mịt, ngươi đứng ở chỗ này, chúng ta còn tiếp tục chơi thế nào hả?!

Trưởng Tôn Vô Kỵ đương nhiên hiểu được ý của Lý Trị, nói: "Bệ hạ cho phép các ngươi tiếp tục chơi, thì các ngươi cứ tiếp tục chơi là được."

"Tuân lệnh."

Hàn Nghệ vừa định ngồi xuống, thì nghĩ thầm, thế này liệu có ổn không, thôi hỏi chút rồi nói sau, đừng vì một chuyện nhỏ, mà đắc tội với vị này, nói: "Bệ hạ, vậy ta ngồi xuống nhé."

"Ngồi đi, ngồi đi."

Hàn Nghệ lúc này mới ngồi xuống, Tiểu Dã dường như không hề sợ, thấy Hàn Nghệ ngồi xuống, liền ngồi xuống theo, chỉ có Hùng Đệ và Mộng Nhi còn ngu ngơ đứng đó.

Hàn Nghệ nhỏ giọng bảo: "Mộng Nhi, Tiểu Béo."

Hai người ngẩn ra, ngơ ngác nhìn Hàn Nghệ, Hàn Nghệ ra hiệu bảo bọn họ ngồi xuống.

Hai người cũng ngồi xuống, nhưng vị hoàng đế này đứng, bọn họ ngồi, thật sự như đứng trên đống lửa, như ngồi trên đống than nha!

Tiểu Dã nói: "Mộng Nhi, tới lượt tỷ ra bài rồi."

Mộng Nhi ồ một tiếng, liền ném bài ra ngoài, phỏng chừng chính nàng ta cũng không nhìn kỹ lá bài vừa bỏ xuống là gì, thế là nàng liền dùng một tay che cái miệng nhỏ nhắn.

Đại tỷ, người ta ra lá , ngươi ra lá là sao?

Hàn Nghệ thiếu chút nữa té xỉu, những gì định nói quên sạch hết trơn rồi.

Hùng Đệ cười trộm một tiếng, khẩn trương đánh ra lá K, kiếm được điểm.

Thế là cuối cùng là nhặt về được điểm, nhưng cũng chỉ thế mà thôi, kế tiếp chính là thời gian biểu diễn của một mình Hàn Nghệ.

Lý Trị, Trưởng Tôn Vô Kỵ, Chử Toại Lương đứng ở bên cạnh nhìn. Về phần đám tạp dịch, sớm đã bị Trưởng Tôn Vô Kỵ cho lui ra.

Chơi một hồi, ngoại trừ Hàn Nghệ ra, đám Hùng đệ đều nhập tâm cả, cũng không quan tâm tới Lý Trị nữa, nên cười thì cười, nên ra ám hiệu vẫn ra ám hiệu.

Lý Trị nhìn còn tập trung hơn, dường như trò này xem còn thú vị hơn núi cao trùng điệp kia, khi thì gật đầu, khi thì tự hỏi.

Nhưng một vòng qua đi, đám Hùng Đệ cũng không có vận khí tốt như vậy, đánh hai ván, kết quả đều là thua.

Hùng Đệ đảo đảo đôi mắt nhỏ, nhỏ giọng hỏi: "Hàn đại ca, vẫn phải chịu phạt sao?"

Hắc! Nhóc mập này thật thông minh nha! Hàn Nghệ lộ ra một nụ cười mê người, nói: "Đương nhiên!"

Hùng Đệ và Tiểu Dã đứng dậy, đi qua một bên.

Lý Trị đang xem say mê, thì thấy bọn họ không chơi nữa, hiếu kỳ hỏi: "Bọn họ làm gì đấy?"

Hàn Nghệ đứng lên nói: "Bẩm bệ hạ..., bọn họ đã thua thì phải chịu phạt."

"Còn có trừng phạt à?"

Lý Trị gật gật đầu, càng thêm tò mò nhìn Hùng Đệ và Tiểu Dã. Tựa hồ cũng cảm thấy khá hứng thú đối với sự trừng phạt này. Lại thấy bọn họ nằm xuống, chống chống đẩy đẩy, không khỏi cười nói: "Trừng phạt này cũng khá thú vị đấy."

Tiểu Dã nháy mắt liền làm xong cái, thở mạnh một cái cũng không cần.

"Ai ui! Ai ui!"

Hùng Đệ làm được cái thì đã bắt đầu rên rỉ, cắn răng, mặt đỏ bừng, làm tới cái cuối cùng, gần như đã dùng cái bụng mà hít đất, khiến Lý Trị không khỏi cảm thấy buồn cười.

"Hic hic. Mệt chết ta, mệt chết ta rồi."

Hùng Đệ làm xong liền trực tiếp nằm lết trên cỏ, mở miệng thở gấp.

Mộng Nhi nhỏ giọng nhắc nhở: "Tiểu Béo, ngươi mau đứng lên, bệ hạ còn ở đây này."

Hùng Đệ run một cái, lập tức đứng dậy, một đôi mắt nhỏ manh manh liếc sang nhìn trộm Lý Trị một cái.

Lý Trị hiển nhiên sẽ không trách nó, ngược lại cảm thấy Tiểu Béo rất đáng yêu, cười nói: "Các ngươi cứ tiếp tục chơi đi!"

Hàn Nghệ đương nhiên biết Lý Trị muốn chơi, nhưng dù sao cũng là Hoàng thượng. Hơn nữa, Trưởng Tôn Vô Kỵ, Chử Toại Lương còn đứng bên cạnh, hắn đương nhiên sẽ không ngu xuẩn đến mức tiếp tục chơi thật, rồi để Hoàng đế ở một bên nhìn, cười nói: "Bệ hạ, Quốc Cữu Công, Tả Phó Xạ, mọi người có muốn chơi thử không?"

Lý Trị không có lên tiếng, liếc mắt nhìn Trưởng Tôn Vô Kỵ một cái, rồi lại liếc mắt nhìn Chử Toại Lương một cái.

Trưởng Tôn Vô Kỵ dù sao cũng là Quốc Cữu Công, tuổi cũng đã cao, mặc dù cũng thấy hứng thú với bài tú lơ khơ này. Nhưng cũng không thể vội vã trước mặt nhiều người như vậy đi ngồi dưới đất, chơi bài cùng một đám tạp dịch, như vậy còn thể thống gì.

Nhưng vấn đề là Lý Trị muốn chơi, nếu ông ta cự tuyệt, kỳ thật cũng không có vấn đề gì, nhưng mấu chốt là đang có đám tạp dịch, hạ nhân đứng nhìn. Nếu ông ta cự tuyệt, Lý Trị có khả năng cũng sẽ không chơi, như vậy hạ nhân sẽ nghĩ như thế nào, Hoàng Thượng có phải bị các ngươi giam lỏng rồi không, chơi cái bài tú lơ khơ còn phải nhìn sắc mặt các ngươi.

Lý Trị không lên tiếng, Trưởng Tôn Vô Kỵ ngược lại không tiện cự tuyệt, khẽ cười nói: "Nếu bệ hạ muốn chơi..., thần nguyện ý hầu."

Chử Toại Lương thì càng cực đoan hơn, đương nhiên không muốn ngồi chỗ này chơi, thấy Trưởng Tôn Vô Kỵ cũng đã lên tiếng, cũng chỉ có thể đồng ý.

Lý Trị cười nói: "Vậy được, chúng ta chơi một chút, dù sao cũng không có gì to tát."

Đám hạ nhân vội vàng đem chăn đệm, bàn ghế lên, hoàng đế đương nhiên không thể ngồi dưới đất, phải xa hoa một chút.

Lý Trị vừa vào bàn, Trưởng Tôn Vô Kỵ, Chử Toại Lương liền theo thói quen ngồi ở hai bên trái phải, căn cứ quy định trò này, bọn họ chính là một bên đấy.

Lý Trị vừa nhìn sang đối diện không có ai, đưa tầm mắt nhìn qua, đám quan lại phía sau đều nóng lòng muốn thử. Thứ nhất là vì bọn họ cũng theo dõi say mê, thứ hai là vì được chơi bài cùng Hoàng đế, đây cũng là một loại vinh hạnh a!

Nhưng đáng tiếc, Lý Trị chẳng xem trọng ông nào, quay sang nhìn Hàn Nghệ nói: "Hàn Nghệ, ngươi chơi đi."

Hàn Nghệ vội vàng hành lễ nói: "Tiểu nhân thân phận ti tiện, không dám ngồi cùng bệ hạ."

Một lần bị rắn cắn, năm sợ dây thừng nha!

Trong thời đại quý tộc này, Hàn Nghệ nhất định phải cẩn thận, cẩn thận hơn nữa. Lúc ban đầu, những quý tộc kia còn không chịu đứng chung một chỗ với hắn, huống chi là Hoàng thượng.

Lý Trị cười nói: "Không sao, không sao, ta và cậu, còn có Tả Phó Xạ đều là lần đầu chơi, không quen bài tú lơ khơ này, kiểu gì cũng cần một người hướng dẫn, ngồi đi, ngồi đi."

"Tiểu nhân tuân lệnh."

Hàn Nghệ nơm nớp lo sợ ngồi xuống, kỳ thật trong lòng lại không hề sợ.

Lý Trị cười nói: "Bây giờ có phải là hai chúng ta một bên, cữu cữu và Tả Phó Xạ một bên hay không?"

Con mẹ nó, chẳng lẽ đây là ý trời?

Một câu nói vô tâm của Lý Trị, khiến Hàn Nghệ nghe thấy mà trong lòng nhảy dựng, ánh mắt liếc qua nhìn Trưởng Tôn Vô Kỵ, chỉ thấy lão cáo già này yên tĩnh như nước, thật sự là khó có thể đoán được trong lòng của ông ta nghĩ gì, gật đầu nói: "Là như vầy, vòng thứ nhất gọi là "Đoạt ngũ", nói cách khác bốc được ngũ (), thì nhất định phải lập tức ném ra, vậy liền trở thành nhà cái."

Bởi vì lúc Lý Trị đến xem, bọn họ đã qua "Đoạt ngũ", cho phải đem quy tắc nói với bọn họ lại một lần.

"Ngũ?"

Lý Trị cầm lấy một tấm , nói: "Đây là ngũ?"

Ờ ha, đây là chữ số Ả Rập, bọn họ còn không biết. Hàn Nghệ gật gật đầu nói: "Đúng vậy, đây là ta dùng để thay thế ký hiệu số ."

Lý Trị hiếu kỳ nói: "Vì sao phải như vậy?"

Hàn Nghệ lúng túng nói: "Cái này là do khi còn nhỏ ta ít luyện chữ, chữ viết cũng khó nhìn, nên lấy ký hiệu để thay thế."

Nói xong hắn lại giải thích từ A đến K một lần cho đám Lý Trị.

Lý Trị nghe vậy thì liên tiếp gật đầu, thoáng suy tư gì đó rồi nói: "Ký hiệu này thật ra cũng khá dễ nhớ đấy. Được rồi, trẫm hiểu rồi, bắt đầu đi, nhanh lên."

Dường như y có chút không chờ nổi nữa.

Hàn Nghệ nói với Trưởng Tôn Vô Kỵ: "Quốc cữu công, mời."

Trưởng Tôn Vô Kỵ trợn mắt lên bảo: "Tiểu tử ngươi không hiểu chuyện à, đương nhiên là phải mời bệ hạ trước chứ!"

Lão cáo già ngươi cũng quá tự huyễn đi? Hàn Nghệ giả bộ tỏ vẻ khẩn trương, bộ dạng tựa như bệnh tim bộc phát, nói: "Quốc cữu công, tiểu nhân là mời người chia bài, chính là tùy ý đem chia bộ bài thành hai phần."

Trưởng Tôn Vô Kỵ lập tức nhớ lại vừa rồi mỗi lần trước khi bọn họ bốc bài đều làm như vậy, hơn nữa đều là người bên trái chia, chẳng phải chính là ông ta sao, trong lúc nhất thời thấy xấu hổ vô cùng.

Lý Trị cười ha hả nói: "Đây là trò chơi, không sao, không sao."

Lời tuy nói thế, nhưng Trưởng Tôn Vô Kỵ lập tức học theo cách bon họ chia bài, miệng còn nói: "Đây không phải làm điều thừa sao?"

Hàn Nghệ cười nói: "Đây chỉ là để phòng ngừa người bốc bài gian dối."

Nói xong, trên tay hắn bắt lấy một nửa bộ bài, dời đến trước mặt Lý Trị, cung kính nói: "Mời Bệ hạ."

Chỉ trong nháy mắt, một tấm bài rớt xuống từ bàn tay hắn, điển hình của việc miệng nói tay làm nha!

Lý Trị cầm một lá bài, nhìn vào liền hơi sửng sốt, dường như có chút không tin vào hai mắt mình, đúng là một tấm Tiểu Ngũ, đột nhiên bật cười ha hả, đem Tiểu Ngũ ném tới trước mặt.

"Xem ra vận khí của trẫm có vẻ cũng không tệ lắm."

Cái gì mà vận khí, người ngồi đối diện ngươi là ông tổ nghề lừa đảo đấy!

Hàn Nghệ cười thầm trong lòng.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio