Thành Phố Định Mệnh

chương 21

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Sáu năm qua cùng nữ nhi bị chia cắt, tựa như một cây kim bén nhọn đâm vào trái tim Lạc Vân Thu, chỉ cảm thấy đau đớn vô cùng.

Cuộc gặp gỡ ngắn ngủi còn chưa nói thêm mấy câu, đã muốn chia tay.

Lạc Vân Thu còn rất nhiều chuyện còn chưa nói với con gái, tự nhiên không muốn rời đi nhanh như vậy, nàng hắng giọng nói với Lâu Tử Úc: "Ta cùng con gái khó gặp, nói nhiều một chút, cha ngươi nhất định sẽ đồng ý, sau này ta sẽ cùng cha ngươi giải thích, sẽ không để cho ngươi khó xử.” -

Lâu Tử Úc đứng thẳng, đầu hơi chuyển động, bất đồng vừa rồi dùng dư quang khóe mắt đánh giá Diệp Phong Linh, mà là ánh mắt thoải mái, thản nhiên nhìn thẳng vào nàng.

Diệp Phong Linh đối mặt với ánh mắt của anh cũng không phải không có sinh ra ý khiếp sợ, vì có thể cùng mẫu thân ở lại thêm một lát, cô mang theo giọng nói thanh thuần nói với anh: "Tôi và mẹ chia tay sáu năm, sau này chỉ sợ khó gặp lại, để chúng ta nói thêm một chút đi.”

Ánh mắt nàng bình tĩnh như nước, giọng nói nhẹ nhàng giống như một tầng lụa mỏng, trên mặt không có một tia tươi cười, lại đẹp như công chúa trong truyện cổ tích, thần bí mà thuần khiết, làm cho người ta hận không thể đem thế gian tốt đẹp nhất nâng ở dưới chân nàng, chỉ vì làm nàng cười nhạt một tiếng.

Ánh mắt Lâu Tử Úc lóe lên ánh sáng lấp lánh, con ngươi màu hổ phách không ngừng phóng đại, nhìn gương mặt xinh đẹp như tranh vẽ của nàng, kiên định trong lòng bị nàng chậm rãi mềm nhũn.

"Cho các ngươi thêm chút thời gian đi." Hắn nói xong xoay người, nhìn như tiêu sái kỳ thật trái tim kia hoàn toàn treo trên người Diệp Phong Linh.

Hai mẹ con lại tranh thủ thời gian gặp nhau, hiểu được cơ hội phải quý trọng, vì thế không nói nhiều, đi thẳng đến chủ đề.

Lạc Vân Thu rõ ràng nghe Lãnh Vũ Khả nói, hắn mua bí kíp "Rượu hoa anh đào", dựa vào sự hào phóng của hắn, Diệp lão thái thái hẳn là phải lưu lại không ít di sản cho cháu gái duy nhất mới đúng, cho dù không có di sản, còn có khu rừng hoa anh đào giá trị không nhỏ này, nhưng vì sao nữ nhi lại rơi vào vô gia cư, bị Lãnh Vũ Khả thu lưu kết cục.

Bà không kìm được mà hỏi ra, Diệp Phong Linh đem chuyện mẹ toàn lừa tiền lừa lúc bà nội lâm nguy đại khái nói ra sự tình từ đầu đến cuối, cũng nói rõ mình dưới tình huống cùng đường mới tìm được Lãnh Vũ Khả, mà ở lại bên cạnh Lãnh Vũ Khả mấy ngày nay cũng coi như trung quy, quả thật là người tốt.

Một người tốt?

Lạc Vân Thu nghe được hai chữ con gái nói ra, nhịn không được cười lạnh thành tiếng.

Diệp Phong Linh nghi hoặc hỏi: "Mẹ ơi, mẹ cười cái gì, chẳng lẽ con nói sai sao? “-

Lạc Vân Thu rất muốn nói với nữ nhi, Lãnh Vũ Khả người này không đơn giản như bề ngoài nhìn thấy, hắn trên thực tế là một sát thủ giết người không chớp mắt, bà không thể dẫn cô đi, nguyên nhân trực tiếp nhất chính là bởi vì hắn mà lên, nếu như hắn là người tốt, như vậy trên đời này sẽ không còn người tốt nữa.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio