“Buổi chiều về nhà ăn bữa cơm đi, có khách quan trọng đến.”
“Quan trọng đến thế nào?”
“Là rất quan trọng, không có được từ chối nữa đâu.
Con từ chối không biết bao lần rồi đấy.”
“Con biết rồi, tan làm sẽ đến liền.”
Từ Huân thở dài sau khi kết thúc cuộc điện thoại với mẹ mình.
Đây không phải là lần đầu tiên anh bị kêu về Từ gia, mà là rất nhiều lần và lần nào cũng từ chối không về.
Vì ngoại trừ có việc quan trọng hoặc khi Từ Huân thật sự muốn về thì mới về, ngoài ra các cuộc gọi điện từ mẹ kêu anh về bất chợt thì đều bị anh từ chối.
Nhưng giờ thì anh phải về vì đã bị réo không biết bao nhiêu lần rồi.
Từ Luân thì đi đi về về rất thường xuyên, anh ta về đến mức mà hai vị nào đó ở biệt thự nhìn mặt anh mà chán ngấy luôn rồi.
Ngày trước mỗi lần Từ Luân về đó thì toàn những lần ăn chơi phá hoại nên anh bị bố gọi về chỉ để bị ăn chửi.
Nhưng sau đó Từ Luân vẫn tánh nào tật đó, không thấy chút thay đổi gì khác.
Cho đến khi bị bố doạ rằng sẽ khoá thẻ anh nên từ lúc đó Từ Luân mới chịu lết về công ty cho đến hiện giờ.
...
Buổi chiều, sau khi tan ca thì Từ Luân lập tức quay về biệt thự.
Sau khi đi vào phòng khách thì anh đã thấy mẹ ngồi ở ghế cùng với Vu Kỳ Khuê.
Lần nào mẹ anh gọi và cũng nói là có khách quan trọng đến, hoá ra là Vu Kỳ Khuê sao?
“A, cuối cùng thì anh cũng về rồi.” Vu Kỳ Khuê khi thấy Từ Huân vừa vào thì đã chạy đến bên cạnh anh.
“Mẹ à, khách quan trọng của mẹ đây sao?” Từ Huân vừa đi đến ghế vừa nói, Vu Kỳ Khuê cũng đi song song ngay bên cạnh.
Diệp Tiên, bà tuy đã khá lớn tuổi nhưng trông vẫn rất trẻ đẹp và sức khoẻ cũng còn rất tốt.
Vẻ đẹp từ thời còn trẻ cho đến bây giờ cứ như chưa từng phai nhoà đi bao giờ, tuy là đã có một vài vết nhăn trên khuôn mặt do tuổi tác.
Nhưng sắc đẹp thu hút ấy và cả khí chất sang chảnh đó vẫn luôn toát ra từ bà.
Có người nói, khi Từ Huân vừa sinh ra và cho đến khi một hai tuổi thì mọi người ai nấy cũng đều nói anh sẽ thừa hưởng nhan sắc từ bà, nhưng khi càng lớn lên thì anh lại càng trông giống cái vẻ nghiêm nghị của bố hơn, và đương nhiên trong khuôn mặt của Từ Huân vẫn còn ít nét từ mẹ, nhiều nét từ bố.
Còn về Từ Luân thì lại giống mẹ anh rõ ràng hơn, tuy tính cách của Từ Luân lại chẳng hiểu tại sao là không hề giống ai trong nhà cả.
Anh ta chưa bao giờ thấy nghiêm túc lúc nào cả, nhưng lại chính vì khuôn mặt tuấn tú và tính cách dễ gần đó mà Từ Luân rất được lòng các cô gái.
Mặc dù Từ Huân không kém về phần đó cho lắm nhưng chả ai dám lại gần anh.
Đây là chuyện mà ai cũng biết và cũng dễ hiểu.
Ngay từ khi Từ Huân mười tám tuổi thì đã đi du học, cho đến năm Từ Luân mười tám tuổi thì lại chọn học ở trong nước, không hề đi theo hướng như Từ Huân.
Ngày đó đã cuộc cãi vã lớn xảy ra giữa Từ Luân và bố.
Và cũng ngay từ giây phút đó trở đi Từ Luân cứ như biến thành con người khác, con người trước kia đột nhiên biến mất cứ như chưa từng xuất hiện.
“Con không thấy quan trọng sao?” Mẹ anh hỏi, trên tay bà lúc nào cũng cầm cây quạt giấy và quạt.
Từ Huân ngồi xuống ghế, nhìn sang Vu Kỳ Khuê cũng ngồi xuống bên cạnh anh.
Quan trọng sao? Từ Huân dường như không biết trả lời cho câu hỏi này như thế nào.
“Em có quan trọng với anh không?” Vu Kỳ Khuê lại hỏi lại như câu của mẹ anh, nhưng cô cứ như đã thêm ý vào câu hỏi này vậy.
“Quan trọng.” Từ Huân trả lời, nhưng anh lại có cảm giác như bản thân đang nói dối.
Vu Kỳ Khuê mỉm cười dựa đầu vào cánh tay Từ Huân, có vẻ cô rất vui vẻ và hài lòng với câu trả lời của anh..