“Bố đâu rồi mẹ?”
“Trong phòng làm việc, vẫn chưa biết là con về đâu.”
“Con lên đó.”
Mẹ anh gật nhẹ đầu.
Vu Kỳ Khuê đang ôm chặt lấy cánh tay Từ Huân thì anh chợt bỏ tay cô ta ra rồi đi thẳng lên lầu.
Vẻ mặt Vu Kỳ Khuê hiện lên sự khó chịu rõ rệt.
Từ Huân chỉ vừa đến đây được chốc lát, cô còn muốn ngồi cùng anh thêm thật lâu nữa mà.
Dạo này Vu Kỳ Khuê không gặp mặt Từ Huân được nhiều nên trong lòng cô ta càng thêm nhớ.
Cô luôn tự hỏi rằng anh có bao giờ nhớ đến cô ta không? Ngày còn bé, suốt ngày cô luôn bám lấy anh không rời, càng lớn thì chuyện đó càng giãn cách ra nhiều hơn bởi vì ai cũng phải có việc riêng của người đó.
Nhưng dù vậy thì Vu Kỳ Khuê vẫn muốn ở cùng Từ Huân như ngày còn bé.
Thế mà Từ Huân lại càng muốn rời xa cô nhiều hơn.
Chính vì dạo này Từ Huân cứ như đang rất muốn tránh mặt cô ta nên cô ta cứ cảm thấy là lạ.
Trong tâm trí hiện lên câu nói lần trước của người thư ký của anh.
Từ Huân không thích cô? Câu nói đó đối với Vu Kỳ Khuê mà nói là không hề để tâm, nhưng lại chính vì thái độ của Từ Huân dạo này làm cho Vu Kỳ Khuê đột nhiên cứ canh cánh trong lòng câu đó của người kia.
Từ Huân chưa từng nói thích cô.
Nhưng cô thì dường như đã nói cả trăm lần rồi, lần nào nói ra thì anh cũng ậm ừ rồi thôi khiến cô có chút không vui.
Không lẽ nào, anh không thích cô là thật sao?
“Bác à, con muốn kết hôn với Từ Huân.” Vu Kỳ Khuê nghiêm túc nói với bà Diệp.
“Hả?” Bà nhìn Vu Kỳ Khuê mà bất ngờ, không biết có phải là mình nghe lầm không.
“Hay là đính hôn trước cũng được ạ.”
“Chuyện này...!” Bà lia ánh mắt sang chỗ khác, lại không thể biết trả lời cô gái này như thế nào.
“Bác...!không muốn con kết hôn cùng anh Từ Huân sao?” Vu Kỳ Khuê hơi cau mày, cô cảm thấy mẹ anh dường như không muốn chuyện này thì phải.
“À...!Không đâu con gái, nhưng bác không thể quyết định được chuyện này đâu.
Con nên trực tiếp hỏi ý kiến của Từ Huân thì hơn.”
Bà trước giờ không phải là người thích ép buộc hôn sự của con cái mình.
Mặc dù Vu Kỳ Khuê trước mặt bà rất là được nhưng bà lại cảm thấy con trai bà dường như không thích cô bé này, cách hành xử của Từ Huân đối với Vu Kỳ Khuê trước giờ đều trong tầm mắt của bà.
Vậy nên bà có thể nói chắc chắn một điều là Từ Huân không hề có cảm giác gì với cô gái này cả.
Dù là mối quan hệ của hai bên gia đình rất tốt, và cả Từ Huân cũng thân viết Vu Kỳ Khuê từ khi còn bé.
Nhưng không vì điều đó mà sẽ có cuộc hôn nhân xảy ra giữa cả hai.
Bà biết rõ Vu Kỳ Khuê có tình cảm với Từ Huân, tình cảm này đơn thuần trong sáng không chút nghĩ suy sâu xa nào khác.
Chuyện kết hôn mà Vu Kỳ Khuê nói đến cũng có thể là nhất thời nói ra mà thôi.
Không chừng không lâu sau đó sẽ đổi ý ngay thôi, và cả tình cảm của cô ta đối với Từ Huân bà cũng không dám chắc là sẽ được bao lâu..
“Nhưng nếu...!Bác quyết định thì anh Huân sẽ thuận theo thôi mà.” Ánh mắt của Vu Kỳ Khuê thấp thoáng sự đượm buồn.
Bà sau khi nghe xong câu đấy thì liền quay mặt nhìn thẳng Vu Kỳ Khuê.
“Nghe này, Kỳ Khuê.
Bác rất thích con, nhưng Từ Huân có thích con hay muốn cưới con hay không thì chuyện đó bác không thể biết được.
Và Kỳ Khuê à, Từ Huân nó muốn cưới ai thì bác sẽ thuận theo ý nó, bác không muốn ép nó theo ý mình.
Con hiểu chưa?”
Vu Kỳ Khuê nhẹ gật đầu, cô không hề ngẩng mặt lên, cảm giác hụt hẫng và buồn lòng đột nhiên dâng lên trong cô.
...
“Bố.”
Từ Huân bước vào phòng làm việc của bố anh, thấy bố đang ngồi thẫn thờ nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
“Cuối cùng cũng chịu về rồi đấy à?” Nghe tiếng gọi, ông bất giác quay đầu lại.
Từ Chân, ông có vẻ mặt lúc nào cũng nghiêm nghị và rất ít khi thấy ông cười.
Nếu có cười thì nụ cười đó chắc chắn sẽ dành cho mẹ anh.
Nhưng khi ông cười lên trông rất ấm áp, nụ cười ấy tạo cho người nhìn có cảm giác an toàn và rất đẹp nữa.
Cũng giống như mẹ anh, ông đến từng tuổi này rồi nhưng vẫn giữ được thấp thoáng vẻ đẹp lúc trẻ.
Dáng vẻ nghiêm túc của Từ Huân chắc chắn là từ bố anh mà ra rồi.
Nhưng với tính cách của ông thì lúc nào cũng nghiêm khắc, từ nhỏ đến lớn Từ Huân chưa bao giờ cãi lại lời bố, anh luôn luôn nghe và làm theo lời của ông.
Nếu như nói Từ Chân có dáng vẻ khiếp người không muốn ai đến gần là mười thì Từ Huân chỉ có một mà thôi.
Với anh thì anh vẫn thoải mái với người thường xuyên tiếp xúc với anh, không hẳn là tạo ra cảm giác muốn xa lánh người khác.
Từ Huân đi đến chiếc ghế sofa đơn được đặt gần kệ sách rồi ngồi xuống.
“Lâu rồi ta không vào công ty, mọi việc vẫn tốt chứ?” Ông nhìn Từ Huân rồi nói.
“Vẫn ổn ạ.”
“Còn Từ Luân?”.