Chạy quan hệ bên Mỹ, Phương Chấn Bang còn chưa có tư cách đi dò hỏi, cho dù hỏi được cũng sẽ bị xem thường. Tần Mục ý nói với Phương Chấn Bang, nhiệm kỳ mới sang năm hắn nên thật sự suy tính kỹ càng. Hoặc là tranh thủ lợi ích thực tế trong kế hoạch năm năm tới của nhà máy tinh viên, hoặc là liều chết bắt buộc tranh tới cá chết lưới rách với người tranh cử khác. Bất quá lần này muốn tiến lên vị trí phó chủ tịch tỉnh, hung hiểm mọi người đều thấy rõ, nhưng nếu nắm giữ chiến tích thiết thực của nhà máy tinh viên trong tay, đến lúc đó chỉ sợ không chỉ là giai đoạn phó chủ tịch tỉnh, phó chủ tịch thường vụ tỉnh hoặc là phó bí thư tỉnh ủy cũng rất có khả năng, chủ yếu là phải xem bên thủ đô nghĩ như thế nào. Bên thủ đô sao…
Như nước xối vào đầu! Phương Chấn Bang đột nhiên phát hiện Tần Mục không phải non nớt, hắn biểu hiện non nớt bên ngoài chỉ vì làm Phương Chấn Bang thả lỏng cảnh giác, sau đó đem vấn đề dẫn dắt tới đây. Tần Mục làm việc đanh đá chua ngoa đến cực đoan, cố ý lộ ra sơ hở để Phương Chấn Bang nghĩ rằng đã nắm được nhược điểm của hắn.
Phương Chấn Bang nhìn Tần Mục một lát, đột nhiên nở nụ cười như gió mùa xuân, giáo dục:
- Được rồi, hôm nay tới đây thôi, sau khi trở về làm việc cho giỏi, đừng cả ngày lo đánh bài với thuộc hạ, ảnh hưởng không tốt.
Tần Mục vội vàng đứng dậy cáo từ, trước khi ra cửa Phương Chấn Bang ngồi trên sô pha nói một câu:
- Người trẻ tuổi, mũi nhọn không thể quá lộ ah!
Thời gian trôi qua thật nhanh, kể từ khi Tần Mục bại lộ lá bài tẩy với Phương Chấn Bang, thời gian đã chậm rãi tiến vào cuối tháng mười một. Lúc này Tần Mục đã nhàn rỗi hơn, dùng hiểu biết của mình giải thích từng biến hóa của Châu Nghiễm. Mỗi người đều đi theo quỹ tích cuộc sống của chính mình, ngay cả Kế Đỉnh Thịnh trong thời gian này cũng không làm ra trò gì, phỏng chừng là vì Ngôn Thừa Binh xuống ngựa làm cho hắn tạm thời im lặng. Nhưng Tần Mục biết Kế Đỉnh Thịnh sẽ không có lòng tốt buông tha cho mình, ân oán trên quan trường có đôi khi thật không dễ dàng hóa giải.
Trong tháng này phát sinh một chuyện lớn, chính là Cừu Tiểu Thiền sinh ra hai bé gái song sinh, mà Vân Băng cho Tần Mục thêm con trai, ba đứa bé vừa ra đời liền nhập quốc tịch Mỹ, do Ông Văn Hoa trực tiếp ra tay. Tần Mục tìm chút thời gian bay qua Úc, gặp ba cô gái đã xa cách thật lâu. Ngô Cúc như bảo mẫu chăm sóc Cừu Tiểu Thiền cùng Vân Băng, nhưng Tần Mục nhìn ra được vẻ mất mát trong mắt của nàng. Đêm hôm đó Tần Mục cùng Ngô Cúc triền miên một đêm, khiến hai cô gái còn trong tháng ở cử không ngừng nhìn họ cười vui, trong nụ cười tràn ngập vẻ trêu chọc lẫn đố kỵ.
Tần lão gia tử cũng gọi điện thoại cho Tần Mục ra vẻ giận dữ mắng mỏ hắn thật hoang đường, phi thường nghiêm khắc nói với Tần Mục tên của nhi đồng phải do ông đặt, đây là nhất định. Tần Mục nghe ra được lão gia tử vô cùng cao hứng, liền nhân cơ hội đem việc sắp xây dựng nhà máy tinh viên báo cho Tần lão gia tử.
- Thằng nhóc, cháu cứ câm nín đi, câm nín mãi đi! Trong tay cháu rốt cục có bao nhiêu tài nguyên làm chúng ta đỏ mắt? Ông nhất định phải nói với Văn Hoa, mời nàng nói với cô gái nhỏ bên Mỹ, nếu muốn đạt được sự thừa nhận của ông, lập tức đem đồ vật trong tay giao ra đây!
Tần lão gia tử vỗ bàn quát, nhưng trong giọng nói lại mang theo hương vị tràn ngập tự hào cùng sủng nịch.
- Đừng nha, ông nội, ông mượn gió bẻ măng!
Tần Mục kêu lên ủy khuất:
- Chỉ có chút đồ vật như vậy ông cũng muốn giành với cháu trai, đây không phải giành kẹo que trong tay nhi đồng sao?
Tần lão gia tử cười ha hả, Tần Mục ở bên Châu Nghiễm chuyển nguy thành an, tự mình hoạt động ra được hậu thuẫn cho mình, đây là phi thường khó được, chính yếu là tuổi của Tần Mục không lớn, có được Phương Chấn Bang ủng hộ Tần lão gia tử có thể yên tâm về hưu, có cháu trai làm ông hết sức hài lòng, so với Cao Phái quả thật là trên trời dưới đất.
Đừng xem Cao Phái hiện tại ngồi lên vị trí quan to một tỉnh, nhưng hắn chủ yếu là nhờ có giúp đỡ mới lấy được quyền thế, nếu như cha của Tần Mục còn sống, hắn tuyệt đối không năng lực tự mình đi tới một bước này. Khi Cao Phái hai mươi bảy tuổi còn đang làm gì? Hình như làm thư ký cho một vị cục trưởng thị cấp đi!
Tần lão gia tử hốt hoảng trong chốc lát, bắt đầu dùng khẩu khí trịnh trọng hỏi Tần Mục, vì sao phải để Âu gia rút đầu tư tại Indo, nếu đó là chiến lược của Âu gia thì coi như xong, nhưng lời này xuất ra trừ trong miệng Tần Mục, ông cũng phải thận trọng. Đều nói quan trường như thương trường, không những tranh giành cấu xé lẫn nhau, còn đặc biệt khảo cứu ánh mắt, Tần Mục đưa ra sách lược nhắm vào Indo, điều này không khỏi làm cho lão gia tử phải bước ra cầm quan.
Chuyện này Tần Mục vốn muốn nói với lão gia tử, nhưng bây giờ vẫn chưa tới thời điểm. Hắn đưa ra phán đoán chuẩn xác đã nhiều lần, đã rơi vào trong mắt người có ý chí, cho nên Tần Mục chỉ hàm hồ, nói có một người bạn kinh tế học ở đoạn thời gian trước nhìn thấy gió lốc tài chính, đã đưa ra lời suy đoán thị trường tài chính Indo sẽ sản sinh rung chuyển, hắn chỉ muốn phòng ngừa chu đáo mà thôi.
Thật hiển nhiên Tần lão gia tử cũng không bị kiểu nói lập lờ nước đôi của hắn lừa dối qua mặt, nhưng ông không truy nguyên gốc rễ, dặn Tần Mục đợi tới tết đem bốn đứa cháu mang về nhà xem, ý tứ không cần nói cũng biết, xem như âm thầm chấp nhận địa vị của mấy nữ nhân của hắn. Nhưng không thể đi vào ngày hoặc mùng , dù sao nên chiếu cố mặt mũi cho người vợ chính thức như Hàn Tuyết Lăng.
Nghĩ tới Hàn Tuyết Lăng, trước mắt Tần Mục lại hiện ra một gương mặt yêu mị như hồ ly. Doãn Chiếu Cơ đi qua Úc nhưng cả ngày không thấy bóng dáng, thật có chút quỷ dị. Hắn thuận miệng nhắc tới, Vân Băng liền ôn nhu thừa nhận sai lầm, mong Tần Mục có thể tha thứ đoạn thời gian trước mình từng trợ giúp Doãn Chiếu Cơ.
Tần Mục tỏ vẻ khoan hồng độ lượng, hiện tại hắn có bốn người phụ nữ, còn có vài người duy trì quan hệ mờ tối không rõ, làm gì còn thời gian đi quản vợ của người khác. Hắn ở lại Úc ba ngày, dặn Vân Băng bọn họ phải bảo dưỡng thân thể, sau đó bay về Châu Nghiễm.
Thời tiết Châu Nghiễm đã dần lạnh xuống, lá rụng khô vàng phủ ven đường, khi gió lạnh thổi qua, làm mọi người cảm giác rùng mình.
Xét thấy sự phát triển bồng bột của khu Phổ Thượng cùng sự giáo huấn của khu Hoàng Dương, hơn một tháng nay thành phố thường thường mở cuộc tọa đàm cùng hội nghị, đem văn minh tinh thần cùng tác phong đảng xử lý vô cùng nghiêm khắc, chính đàn Châu Nghiễm nổi lên một cỗ gió lạnh dày đặc, mỗi người làm việc đều thật cẩn thận, chỉ sợ lưỡi dao rơi xuống trên đầu mình.
Tần Mục nhìn ra được là Phương Chấn Bang trải đường cho việc khai phát căn cứ khu thực nghiệm, nếu hắn lựa chọn như vậy, chính là chuẩn bị ở lại Châu Nghiễm thêm năm năm.