Thanh Sắc Cấm Dụ

chương 6: ‘thụ sủng nhược kinh’ khi được dỗ

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Ngoài cửa yên tĩnh, Lang Hi trong tay bưng dĩa trái cây đẩy cửa bước vào.

Hàn Tả Tả vội vàng từ trên giường nhảy xuống, rõ ràng đang ở trong phòng mình, lại co quắp tay chân cũng không biết phóng đi đâu.

Lang Hi thẳng tắp đi đến bên giường, đem dĩa trái cây đặt ở đầu tủ trên giường, sau đó yên lặng nhìn chằm chằm Hàn Tả Tả.

Trên chiếc dĩa xinh đẹp bày đủ loại trái cây, cắt thành lát đều đặn bắt mắt, thịt quả trong suốt lán mịn làm cho người ta sinh ra cảm giác thèm ăn.

Hàn Tả Tả tìm tòi nghiên cứu ánh mắt thật cẩn thận nhìnvề phía hắn, chỉ vào trái cây thụ sủng nhược kinh hỏi: “Cho cháu?”

Lang Hi trầm mặc gật gật đầu.

Hàn Tả Tả cười khan hai tiếng, run rẩy bốc lên một miếng táo đưa vào miệng, lung tung nhai nhai rồi nuốt xuống bụng.

”Ân, ăn ngon lắm! Cám ơn chú Tư!”

Lang Hi mặc quần áo ở nhà, dáng người cao lớn cường tráng làm cho không gian có vẻ chật chội, cứ như vậy thẳng tắp đứng ở trong phòng, mặt không chút thay đổi nhìn cô, gây cho cô áp lực rất lớn.

Không khí vốn ấm áp thoải mái không còn sót lại chút gì, áp lực chợt hạ thấtp, Hàn Tả Tả chống lại hai mắt của hắn, trong lòng không khỏi căng thẳng.

Hàn Tả Tả cụp mắt, yên lặng từ từ ngồi xuống mép giường, đem trái cây trên bàn ôm vào trong ngực, từng miếng một máy móc cho vào trong miệng.

Vừa mới ăn xong cơm trưa, một dĩa trái cây lớn như vậy cho vào trong bụng, Hàn Tả Tả khóc không ra nước mắt.

Cô là đắc tội với thần tiên nào thế, đói cũng vậy mà ăn no cũng vậy tra tấn cô là sao aaa! Rốt cuộc là thế giới này biến hóa quá nhanh, hay là cô rất lạc hậu không theo kịp nhịp phát triển, vì sao cô cảm thấy gặp người nào người nấy đều không bình thường vậy nha!

Chẳng lẽ là cô khác loài ư?

Hàn Tả Tả đem dĩa trái cây ăn không còn một mảnh, ngẩng đầu trưng cầu nhìn về phía Lang Hi.

Ăn xong rồi, cái này ngài vừa lòng rồi chứ?

Lang Hi hơi hơi nhíu mày, chống lại ánh mắt ai oán của Hàn Tả Tả.

Trong phòng thực im lặng, chỉ có đồng hồ tích tách tích tách chuyển động.

Hai người nhìn nhau không nói gì hồi lâu, Hàn Tả Tả nhịn không được, khẽ mở môi đỏ mọng:

”Ợ —— “

Một tiếng vang dội chợt đánh vỡ yên tĩnh, dư âm còn văng vẳng bên tai, không biết nó dừng lại lúc nào.

Ăn quá no, Hàn Tả Tả che miệng, sắc mặt đỏ bừng, từng cái từng cái một nấc lên.

Chỉ biết tiêu hóa sẽ có vấn đề mà!

Đầu tiên là bị Tô Tấn cài người bệnh thần kinh kia làm cho buồn nôn, còn chưa được yên tĩnh trong chốc lát lại bị chú Tư này ‘nhồi cho vịt ăn’, giờ thì hay rồi, không có cách nào chống đỡ được nữa!

Hàn Tả Tả đầy bụng ủy khuất, xấu hổ lại khổ sở, muốn dừng lại lại khống chế không được, nấc cục từng tiếng một không chịu dừng, vừa mệt vừa vội.

Lang Hi trầm mặc không lên tiếng rót ly nước ấm đến trước mặt cô, Hàn Tả Tả hai mắt đẫm lệ lưng tròng tiếp nhận, liều mạng rót vào trong bụng.

Vừa ngậm một miệng to muốn nuốt xuống, liền cảm thấy trên lưng có một lực lớn truyền đến, Hàn Tả Tả bị vỗ mạnh muốn gập người, một nửa nước trôi vào yết hầu, một nửa nước khống chế không được chảy ra ngoài. (Ish: tội nghiệp chị quá ah)

Hàn Tả Tả bi phẫn ngồi thẳng thắt lưng, gắt gao cầm chặt cái ly trong tay, chỉ sợ chính mình không nhịn được sẽ đem nước trong ly hắt lên mặt hắn.

Tôn kính trưởng bối, tôn kính trưởng bối, tôn kính trưởng bối...

Hàn Tả Tả nhịn lại nhịn, vẫn là không nhịn xuống được: “Chú Tư sao đột nhiên chú lại đánh cháu?”

Lang Hi hờ hững nhìn cô, đột nhiên mở miệng: “Không đánh?”

Hàn Tả Tả sửng sốt, phát hiện chính mình bị vỗ như vậy quả nhiên không còn nấc cục nữa rồi.

Lang Hi không giải thích nhiều, thuận tay cầm lấy dĩa trái cây trên bàn hỏi: “Vui vẻ?”

Hàn Tả Tả không hiểu ra sao trừng mắt nhìn hắn. (Ish: mình cũng ko hiểu nè)

Lang Hi cẩn thận nhìn chằm chằm cô, có chút vừa lòng gật gật đầu xoay người rời đi.

Hàn Tả Tả chẳng hiểu ra sao nhìn theo hướng cửa phòng từ từ khép lại, thật sự không thể hiểu nổi tâm tư của người chú này.

Chu lão gia buổi chiều ra ngoài cùng lão chiến hữu chơi cờ, thời điểm trở về phát hiện Hàn Uyển đã tan tầm, cùng Tả Tả cùng nhau ở phòng bếp chuẩn bị cơm chiều.

Chu Quảng Vinh vui cười hớn hở hỏi: “Lão Nhị còn chưa trở về?”

Hàn Uyển một bên xào rau trả lời: “Minh Nghĩa gọi điện thoại nói buổi tối có xã giao không trở về ăn, ba ngài trước đợi lát nữa, lập tức xong ngay ạ!”

Hàn Tả Tả hỗ trợ giúp một tay, đem rau thơm đã cắt xong thả vào trong nồi.

Hàn Uyển quay sang xào vài cái rồi gắp ra dĩa, thuận tay gắp một miếng thịt đút vào miệng con gái.

”Nếm thử một chút, ăn được chứ?”

Đồ ăn thực nóng, Hàn Tả Tả một bên hô khí, một bên gật đầu tán dương: “Ăn ngon, mẹ làm đồ ăn là ngon nhất!”

Hàn Uyển thực vui vẻ: “Ăn ngon thì lát nữa ăn nhiều một chút!”

Hàn Tả Tả vừa nghe liền buồn bực, lắc đầu nói: “Vẫn là quên đi, con buổi chiều ăn thật nhiều hoa quả, lúc này còn chưa tiêu hóa xong đâu!”

Hàn Uyển bưng chén đũa ra ngoài: “Ăn nhiều hoa quả tốt, bất quá hoa quả không no bụng được, lát nữa con phải ăn nhiều cơm một chút!”

Hàn Tả Tả phụ giúp bưng đồ ăn. Cơm chiều chỉ có Chu Quảng Vinh, Lang Hi cùng hai mẹ con cô, Lang Hi lại là người chẳng buồn hé răng, bữa cơm này ăn thực im lặng.

Vừa mới cơm nước xong, Chu Minh Nghĩa đã trở lại, Hàn Uyển vội vàng hỏi: “Đã ăn tối chưa?”

Chu Minh Nghĩa khó chịu mở cổ áo, vẻ mặt mệt mỏi nói: “Ăn rồi... Tả Tả cũng ở nhà à! Anh lên lầu tắm rửa trước!”

Hàn Tả Tả săn sóc đối với Hàn Uyển nói: “Mẹ, mẹ lên lầu xem cha đi, con ở đây dọn dẹp là được rồi!”

Hàn Tả Tả đem chén bát rửa xong, liền chuẩn bị về phòng mình.

Lúc lên lầu đi ngang qua phòng ngủ của Chu Minh Nghĩa và Hàn Uyển, cửa không khóa hẳn, Hàn Tả Tả sơ ý nhìn thoáng qua, liền thấy Hàn Uyển bưng một dĩa trái cây, mỉm cười ngồi bên cạnh Chu Minh Nghĩa, một bên nhỏ giọng nói gì đó vừa đút ông ăn trái cây.

Chu Minh Nghĩa mới vừa rồi còn cau có, lúc này vẻ mặt hạnh phúc, cùng Hàn Uyển đút nhau ăn trái ăn.

Hàn Tả Tả yên tâm, nhìn thấy mẹ mình tìm được nơi nương tựa, cũng vì bà mà vui vẻ, trong lòng lại vì Hàn Uyển chưa bao giờ bày ra bộ dáng ngọt ngào ngây thơ kia cảm thấy buồn cười.

Lắc lắc đầu cười quay lại, Hàn Tả Tả tiếp tục đi về phòng mình, đột nhiên bước chân dừng một chút, nhớ tới chuyện buổi chiều.

Chú Tư đặc biệt gọt trái cây cho cô, sẽ không là vì dỗ cô vui vẻ đi? (á à, thì ra là vậy >_

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio