Mắt hồn phụ thể vốn là pháp thuật tự tiêu hao tu vi của bản thân, giờ lại còn bị nghiệp hỏa của Kim Diễm Sí Phượng đốt, mắt trái của Kê Thanh Bách suýt thì bị hủy.
Nam Mô mặt lạnh như huyền thiết, lạnh nhạt nói: “Nghiệp hỏa đốt sẽ để lại sẹo.”
Có vẻ như Kê Thanh Bách không để ý việc có để lại sẹo hay không, nhưng Nam Mô lại gần như không khống chế được lửa giận.
“Trên người ngươi không nên có những thứ này.” Nam Mô lạnh lùng nói: “Con chim kia đúng là đáng chết.”
“……” Kê Thanh Bách chớp mắt nhìn y, hắn bỗng dưng có cảm giác choáng váng sau khi tỉnh mộng, luôn cảm thấy lời này nên do Nam Mô trong mơ nói.
Cũng may y không nói thêm gì khác, hình như y hiểu rất rõ Kê Thanh Bách muốn làm gì, chỉ nói: “Ta sẽ đưa Trường Sinh ra ngoài, đến lúc đó hai người trở về núi Tuyệt Đỉnh, cả đời này đừng xuống núi nữa.”
Kê Thanh Bách luôn cảm thấy kỳ lạ, vô thức hỏi: “Vậy ngươi thì sao?”
Nam Mô không nói gì, hai người đã vào nhã gian trong quán trà. Không biết bên ngoài mưa từ bao giờ, hé cửa sổ ra, nước mưa nhỏ giọt chảy xuống.
“Ta không thể ở bên cạnh ngươi quá lâu.” Nam Mô bỗng nhiên nói: “Ta còn có chuyện khác cần làm.”
Kê Thanh Bách bỗng nhiên trở nên cố chấp, hỏi: “Chuyện gì?”
Hình như Nam Mô mỉm cười, y nói: “Chuyện chúng sinh thiên hạ.”
Trong số các võ tu, có người giống như Kê Thanh Bách, xuống trần gian rồi lại rời khỏi, sau cùng chỉ chuyên tâm cầu đạo. Nhưng cũng có người, xuống trần gian rồi lại bị quyền lực ở hồng trần quấn lấy, không còn giữ được trái tim không ham muốn nữa.
Nhưng nhìn Nam Mô kiểu gì cũng không thấy giống loại người sau.
Kê Thanh Bách lại nghĩ tới việc y không chịu phi thăng, hình như luôn có người thương trong lòng thì cảm thấy khó chịu, lạnh nhạt nói: “Không ngờ rằng đại sư Nam Mô cũng sẽ khốn đốn vì tình.”
Nam Mô lại cảm thấy buồn cười, nhìn hắn nói: “Ngoài bị ngươi làm cho khốn đốn, còn có ai?”
Rõ ràng là hắn không ngờ tới y sẽ nói vậy, lúc phản ứng lại lại cứng họng không biết nói gì, thế nên mấp máy môi một lúc lâu cũng không đáp lời.
Nam Mô cũng không để ý, y nhìn ra ngoài cửa sổ, một lát sau mới nói tiếp: “Ác ý của Kim Diễm Sí Phượng về người đời có thể phá hủy thiên hạ này, nhưng thiện ý cũng có thể.”
“Ngươi nói ta nhân từ, thương xót chúng sinh. Nhưng có lẽ ngươi không biết, ta cũng hận vô lượng trong lục giới này.” Nam Mô thôi nhìn mưa rơi, nhìn về phía Kê Thanh Bách. Mưa bụi ngoài kia hắt vào trong phòng, giống như phủ một tầng hơi ẩm trước mắt y: “Ta vì vô lượng này, không thể có suy nghĩ xằng bậy, không dám nảy sinh tình cảm. Ta cứu chúng sinh, nhưng chúng sinh vĩnh viễn không cứu được ta.”
Kê Thanh Bách nhăn mày, hình như hắn hiểu được, nhưng lại không nắm được mấu chốt, chỉ có thể vội vàng nói: “Ta sẽ cứu ngươi.”
Nam Mô lại mỉm cười: “Ngươi không cần cứu ta.”
Y nói: “Dù là suy nghĩ xằng bậy hay tình yêu, ta đều cam tâm tình nguyện.”
Kê Thanh Bách bị Nam Mô để ở lại gần khách điếm, chỉ nói “Chờ ta” rồi biến mất không thấy bóng dáng.
Đến nửa đêm, lửa cháy sáng bừng. Xa xa truyền tới tiếng vó ngựa, Kê Thanh Bách đứng thẳng dưới trăng, nhìn về một phía, mặt mày nôn nóng.
Bụi đất bị gió cuốn lên, Nam Mô cưỡi ngựa lao đến. Lúc tới gần y mới thả chậm tốc độ, Kê Thanh Bách thấy Trường Sinh sau lưng y.
“Nó vừa uống máu Thánh Yêu.” Nam Mô không thể nhảy xuống ngựa ngay, Kê Thanh Bách vươn tay ôm lấy Trường Sinh đang ngủ say.
“Ngươi không sao chứ?” Kê Thanh Bách hỏi.
Nam Mô lắc đầu: “Con chim đó không phải đối thủ của ta.”
Kê Thanh Bách do dự trong chốc lát, không nhịn được hỏi: “Ngươi giết nó?”
Nam Mô mỉm cười châm biếm, hơi nghiêm túc nói: “Ta không thể tùy tiện sát sinh.”
Kê Thanh Bách: “……”
Nam Mô: “Nhưng có thể để con súc sinh đó nếm mùi khổ đau.” Y nhìn về phía mắt trái của Kê Thanh Bách, lại lạnh mặt: “Trở về bảo Trường Sinh xem mắt cho ngươi, nhất định không được để lại sẹo.”
Kê Thanh Bách vươn tay sờ mắt trái, không biết vì sao y lại cố chấp với việc để lại sẹo như vậy. Nhưng nhìn vẻ mặt của y hắn cũng không dám nói “Không”.
Tuy là Nam Mô làm Minh Hoàn bị thương khiến nó không thể lập tức đuổi theo, nhưng ba người cũng không thể trì hoãn quá nhiều thời gian. Hiện nay Hầu phủ Tống thị đã bị Thánh Yêu khống chế, mà đối phương lại không phải phủ nhỏ không tiếng tăm gì, cũng có sức ảnh hưởng lớn trong việc phân chia đất phong của các chư hầu, nắm giữ quyền lực có thể dấy lên sóng gió.
Kê Thanh Bách nghĩ, với dã tâm hiện giờ của Kim Diễm Sí Phượng, có khi nó có thể làm cho thiên hạ đã loạn càng loạn hơn, biến thành một đống bùn nhão.
Buổi tối ngày hôm sau Trường Sinh mới tỉnh lại. Vết thương trên mắt Kê Thanh Bách còn chưa khỏi hẳn, Trường Sinh nhìn thấy thì đỏ mắt, không ngừng tự trách.
“Không phải lỗi của con.” Kê Thanh Bách an ủi: “Ngược lại là con, cảm thấy thế nào rồi? Máu đầu tim còn làm con đau không?”
Trường Sinh lau mặt, lắc đầu khàn giọng nói: “Không đau nữa, con khỏe hơn trước nhiều rồi, sư phụ cứ yên tâm đi.”
Kê Thanh Bách thở dài, vẻ mặt phức tạp, lúc sau hắn mới nói: “Chỉ cần sử dụng tốt máu đầu tim của Thánh Yêu, vậy nó là cực phẩm có thể khiến người phàm thành tiên trong truyền thuyết. Trước đây nó đột ngột ép con uống, ta từng oán giận nó. Nhưng không ngờ bây giờ lại được phúc trong họa, giọt máu này có thể giúp con sống lâu trăm tuổi, bình an khỏe mạnh.”
Trường Sinh cười khổ, hắn ta không hề cảm thấy vui sướng gì, chỉ cúi đầu nói nhỏ: “Con chỉ muốn làm người phàm, không hề muốn sống lâu trăm tuổi.” Hắn ta chìa tay ra, giơ lòng bàn tay cho Kê Thanh Bách xem: “Sư phụ nhìn đi, đường sinh mạng của con đã đủ dài rồi.”
Gần đến núi Tuyệt Đỉnh, Nam Mô không định tiễn nữa. Kê Thanh Bách tạm biệt y, sau cùng vẫn không nhịn được hỏi: “Khi nào ngươi trở lại?”
Nam Mô mỉm cười: “Ta trở về ở đâu?”
Kê Thanh Bách nói như lẽ đương nhiên: “Đương nhiên là ở chỗ ta.”
Nam Mô không nói gì, y nhìn chằm chằm Kê Thanh Bách một lúc lâu, lẩm bẩm: “Nếu ta hủy diệt trời đất này, ắt có một nửa là công lao của ngươi.”
Kê Thanh Bách không nghe rõ, hỏi: “Sao?”
“Không có gì.” Nam Mô thở dài, hình như y vừa tức giận vừa xấu hổ, không nhịn được oán trách: “Sao trước đây ngươi không dính người như vậy?”
“?” Kê Thanh Bách khó hiểu.
Nam Mô ôm hắn, vươn tay dịu dàng vuốt ve mặt hắn, còn lưu luyến dừng lại một lát ở bên mắt trái bị thương kia. Kê Thanh Bách chỉ cảm thấy lòng bàn tay bỗng lành lạnh, cúi đầu thì nhìn thấy một cặp lắc Vong Xuyên.
“Thứ này ngươi cầm.” Nam Mô vừa nói vừa nắm chặt tay Kê Thanh Bách, há miệng cắn môi hắn: “Chờ ta trở về thì trả cho ta.”
Mấy ngày đầu trở về núi Tuyệt Đỉnh, thi thoảng ngực Trường Sinh vẫn đau.
Kê Thanh Bách hỏi, thì hắn ta lại trả lời bản thân cũng không rõ lắm: “Cứ như có cảm ứng vậy, không biết có phải con nghĩ nhiều không.”
Đại yêu yêu lực càng mạnh thì máu càng quý giá. Kê Thanh Bách biết không ít bàng môn tà thuyết liên quan tới máu yêu quái, nên máu đầu tim của Kim Diễm Sí Phượng chắc chắc không đơn giản.
Bảy đường lại rất coi trọng việc Minh Hoàn mất tích, Kê Thanh Bách bị bọn họ gọi tới gọi lui mười lần, mấy lão già hơn nghìn tuổi thay phiên nhau thẩm vấn hắn.
“Trước khi ngươi xuống núi đã thề độc, sẽ không để Thánh Yêu làm ác.” Tổng đốc bảy đường nghiêm khắc chất vấn: “Hiện giờ thì thế nào?!”
Kê Thanh Bách ngẩng đầu, vẻ mặt lạnh lùng: “Kim Diễm Sí Phượng vốn siêu thoát lục giới, nhưng lại bị trói buộc trong hồng trần. Dù nó có làm ác thì cũng do bị người đời ép!”
Tổng đốc bảy đường trợn tròn mắt: “Ăn nói bậy bạ!”
Kê Thanh Bách cười lạnh, hắn nhướng mi nhìn một lượt người trong sảnh, chậm rãi nói: “Rốt cuộc là các ngươi sợ chúng sinh thiên hạ lầm than, hay là tiếc không giữ được Kim Diễm Sí Phượng ở lại núi Tuyệt Đỉnh, để nó dùng máu nó nuôi đám phế vật ra vẻ đạo mạo các ngươi!?”
Hắn vừa nói dứt lời, trong sảnh rơi vào yên tĩnh. Tổng đốc lại đỏ bừng mặt, run tay lắp bắp: “Ngươi, ngươi vu tội!”
Kê Thanh Bách chỉ cảm thấy vừa hoang đường vừa buồn cười. Có vẻ hắn cực kỳ thất vọng, nhắm mắt lại thở ra một hơi: “Vì một giọt máu yêu chém giết lẫn nhau, khi sư diệt tổ.” Hắn nhìn gương mặt hài hước của người xung quanh, bật cười.
“Các ngươi giỏi thật đấy.” Kê Thanh Bách cười mà khóe mắt rưng rưng, hai mắt đỏ bừng. Hắn nhìn tất cả mọi người, bình tĩnh nói: “Thiên hạ này không bị hủy diệt bởi yêu vật, mà do các ngươi lòng tham không đáy, mới rơi vào kết cục vạn kiếp bất phục!”