Sau khi Trường Sinh trở về núi Tuyệt Đỉnh, Kê Thanh Bách không để hắn ta rời khỏi đường Lung Nguyệt, các sư huynh sư tỷ tới mấy lần đều không gặp được hắn ta. Hơn nữa, nơi hai thầy trò ở cũng khá hẻo lánh hoang vu, nay lại vắng như chùa bà đanh, không ai tới thăm hỏi.
Các đường khác và Kê Thanh Bách xé rách quan hệ rồi thì không còn vui vẻ hòa nhã, khách sáo giả tạo như trước nữa. Chỉ là bọn chúng ngại hắn tu vi Huyền Cảnh, lại không thể động đến, nên bọn chúng thật sự giận đến nghiến răng nghiến lợi, hận không thể uống máu nuốt thịt hắn.
Vì Trường Sinh có máu đầu tim của Thánh Yêu nên Kê Thanh Bách không cho hắn ta tiếp xúc với những người khác trong môn phái, tránh rước họa sát thân.
Cũng may Trường Sinh rất ngoan ngoãn, cả ngày ở đường Lung Nguyệt làm bạn với sư phụ cũng không cảm thấy cô đơn. Chỉ là thỉnh thoảng hắn ta sẽ ngẩn người rất lâu, không biết đang nghĩ gì.
Kê Thanh Bách lại không phải người tinh tế, nhạy cảm lắm, nhưng thấy hắn ta như vậy mấy lần thì cũng không nhịn được lo lắng. Buổi trưa một ngày nọ, ánh nắng vừa phải, hai người ngồi trong sân ngắm cảnh xuân tới tuyết tan, mầm non mới nhú.
“Con có tâm sự gì có thể nói với ta.” Kê Thanh Bách nhìn cây mộc lan trong sân, thản nhiên nói: “Sao mà khỏe mạnh hơn rồi lại thành ra suy nghĩ nhiều hơn thế?”
Trường Sinh cười cười, thở dài nói: “Con không nghĩ gì.” Sau đó lại nói: “Chỉ là nghĩ tới sư đệ.”
Kê Thanh Bách nhíu mày nói: “Nó không còn là sư đệ con nữa.”
Tuy là nói như vậy, nhưng nghĩ tới tội nghiệt các đường từng làm với Kim Diễm Sí Phượng, Kê Thanh Bách cũng chẳng thấy thoải mái gì.
Trường Sinh tốt bụng, buồn bã nói: “Nếu lúc đó con chú ý hơn, có lẽ đệ ấy sẽ không như bây giờ.”
Kê Thanh Bách lắc đầu: “Kẻ làm ác luôn tìm ra lý do để làm ác. Dù lúc đó con chú ý hơn, thì ác ý của nó cũng không vì thế mà biến mất.”
Trường Sinh cười khổ: “Vậy đệ ấy sẽ tới báo thù sao?”
Kê Thanh Bách lạnh nhạt nói: “Núi Tuyệt Đỉnh không dễ lên như vậy.”
Trường Sinh ngẫm nghĩ một lát, hình như rốt cuộc cũng hiểu vì sao quan hệ giữa Kê Thanh Bách và các đường đã căng thẳng lắm rồi mà hắn vẫn ở lại nơi này. Vì hiện giờ núi Tuyết Đỉnh là nơi duy nhất có thể bảo vệ hắn ta, không bị Kim Diễm Sí Phượng quấy rầy.
Nhưng trên thực tế, không phải Kê Thanh Bách không lo lắng.
Tuy nơi bọn họ ở hiện giờ cũng được coi là thế ngoại đào nguyên, nhưng hắn vẫn khá lo lắng, vì không biết có thể giấu đám người kia chuyện của Trường Sinh bao lâu. Lâu rồi thì trưởng lão của bảy đường ắt sẽ phát hiện chỗ kỳ lạ, mà Kim Diễm Sí Phượng ở ngoài kia cũng sẽ ngày một mạnh hơn. Nếu mai kia nó đánh lên núi Tuyệt Đỉnh, Kê Thanh Bách không sợ bị diệt môn, mà chỉ sợ tu vi hiện giờ của hắn không thể đánh lại Kim Diễm Sí Phượng.
“Nếu có một ngày phái Nguyệt Thanh bị diệt, thì con đi theo Minh Hoàn đi.” Kê Thanh Bách ngắm tuyết rơi một lát, bỗng nhiên nói: “Nếu các đường biết con có máu đầu tim của Thánh Yêu, nhất định sẽ không dễ dàng bỏ qua cho con. Nhưng Minh Hoàn có thể bảo vệ con. Nếu vi sư không còn nữa, con đi theo nó đi.”
Trường Sinh ngẩn người một lúc rồi ngạc nhiên nói: “Sư phụ muốn đi đâu? Phi thăng sao?”
Kê Thanh Bách mỉm cười tự giễu, nhìn hắn ta nói: “Hẳn là đời này ta không thể phi thăng được nữa, đạo của ta không tha thứ cho ta có một đồ đệ như vậy. Nếu nó dám xông lên núi Tuyệt Đỉnh, ta sẽ không tha cho nó, nhất định phải giết chết nó ở đây.”
Trường Sinh ngạc nhiên mở to mắt, hắn ta lắc đầu, lẩm bẩm: “Nếu sư phụ muốn giết đệ ấy, con nhất định sẽ đứng về phía sư phụ. Dù con có chết con cũng không để người chết!”
“Đứa nhỏ ngốc, con có máu đầu tim của Thánh Yêu, vốn không thể chết được.” Kê Thanh Bách vươn tay xoa đầu hắn ta, thở dài, dịu dàng nói: “Vi sư chỉ sợ con bị người xấu bắt đi, vì có máu đầu tim của Kim Diễm Sí Phượng mà phải chịu nỗi khổ luyện trận. Hoài bích có tội, đây mới thật sự là nỗi đau sống không bằng chết.”
Trường Sinh đỏ bừng mắt, mấp máy môi mãi mà không nói nên câu hoàn chỉnh.
Kê Thanh Bách cũng không mềm lòng, nhìn hắn ta nghiêm túc nói: “Con nhìn ta.”
Trường Sinh run rẩy môi, nhìn về phía hắn.
Kê Thanh Bách nói từng chữ một: “Đồng ý với ta.”
Trường Sinh vẫn lắc đầu, nước mắt rơi lã chã.
Kê Thanh Bách cau mày, trong lòng nghĩ vẫn chưa đến lúc thì không nên ép hắn ta quá, nên chỉ đành thở dài khuyên nhủ: “Được rồi được rồi, chưa chắc ta sẽ thua nó, con đừng khóc nữa.”
Trường Sinh vươn tay lau nước mắt, sụt sịt không nói câu nào. Kê Thanh Bách thì không có nhiều kinh nghiệm an ủi người khác, nên chỉ có thể im lặng ngồi cạnh hắn ta.
Đến khi học trò cưng bình tĩnh lại rồi, Kê Thanh Bách cũng không dám nhắc lại chuyện sống chết này nữa. Hắn nói muốn bế quan tu luyện một thời gian, Trường Sinh cũng chỉ gật đầu, sau lại lắm miệng hỏi thêm một câu: “Vậy đại sư Nam Mô thì sao?”
Kê Thanh Bách nghe hắn ta nhắc vậy thì hơi hốt hoảng. Từ khi trở lại núi Tuyệt Đỉnh, hai người chưa gặp lại nhau lần nào. Tuổi thọ của người tu đạo cũng rất dài, lâu rồi thì ký ức sẽ phai nhạt dần, nhưng lần này hắn lại nhớ rất rõ ràng.
Hắn nhớ lúc y đi trời đổ tuyết nhỏ, khung cảnh trên núi Tuyệt Đỉnh vạn năm không đổi, nhưng khi đó phong cảnh lại có vẻ rất phong tình. Nam Mô mặc y phục sẫm màu, tay áo rộng dài, lúc ôm hắn, hắn còn ngửi thấy hương hoa mộc lan thoang thoảng.
Kê Thanh Bách nhớ tới đôi mắt đẹp như hồng trần của y, im lặng một lát mới nói: “Ta cũng không biết.”
Trường Sinh dè dặt hỏi: “Đại sư Nam Mô tu vi cao cường, nếu y ở đây có khi y có thể đối phó Minh Hoàn, vậy thì sư phụ sẽ không chết.”
Kê Thanh Bách không nói gì, cổ tay hắn còn đeo cặp lắc Vong Xuyên của Nam Mô. Không biết vì lý do gì mà cặp lắc này không có tác dụng với hắn, dù hắn nhớ Nam Mô, hay oán trách y vì sao không tới gặp hắn, cũng không phải chịu nỗi đau huyền lôi.
Lần đầu hắn biết yêu, lại không biết tình yêu đau khổ như thế nào.
Kê Thanh Bách ngồi trong động bế quan, nhìn cặp lắc Vong Xuyên trên cổ tay, chỉ cảm thấy chua xót khổ sở tràn ngập trong lòng.
Trường Sinh canh giữ trong sân ngoài động, nơi đó đã được Kê Thanh Bách bố trí kết giới, người trong môn phái không thể xông vào.
Kê Thanh Bách nói là bế quan, thật ra cũng chỉ vì gạt bỏ tạp niệm, mượn âm dương trong trời đất bói thiên mệnh kiếp số. Đáng tiếc là bói một lần, đừng nói là Trường Sinh, ngay cả số mạng của hắn hắn cũng không bói rõ ràng.
Trong động không biết ngày đêm, Kê Thanh Bách bói xong đi ra ngoài cũng không biết đã qua mấy ngày. Hắn mơ hồ cảm thấy không ổn, phẩy tay áo mở cửa động, lập tức thấy được Trường Sinh đứng bên ngoài.
“Sư phụ.” Trường Sinh thấy hắn ra thì thở phào nhẹ nhõm, lo lắng nói: “Trước đó có bốn đường bắn phi lệnh, không biết đã xảy ra chuyện gì.”
Phi lệnh là chú thuật các đường dùng để thông báo khi có chuyện khẩn cấp, tổng cộng chỉ có bảy cái. Hôm nay bỗng nhiên bắn bốn cái, nhất định đã xảy ra chuyện không nhỏ.
Kê Thanh Bách đang định nói chuyện thì dưới núi bỗng dưng truyền đến tiếng vang thật lớn, Trường Sinh lập tức quay lại nhìn, lại thêm một phi lệnh nổ tung trên bầu trời.
Con ngươi của Kê Thanh Bách co rụt lại, hắn một tay ôm Trường Sinh, một tay gọi cung tên ra, nắm chặt trong tay.
Trường Sinh tưởng hắn sẽ đưa hắn ta tới đường Lung Nguyệt, nhưng không ngờ sư phụ lại ôm hắn ta chạy ra sau núi.
“Sư phụ!” Trường Sinh ra sức giãy giụa, sợ hãi nói: “Người muốn đưa con đi đâu!?”
Kê Thanh Bách không tỏ vẻ gì, hắn mím môi, chỉ cắm đầu chạy như điên, không nói một lời.