Thanh Sơn Thuỷ Linh Chi Ôn Dụ Thiên

chương 6

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Editor: Băng Tiêu

Beta – reader: Băng Tiêu

Cuộc sống như một đứa trẻ thích nghịch ngợm, luôn luôn trêu trọc mọi người. Những người bị cuộc sống trêu trọc sẽ bắt đầu thấy căm hận cuộc sống, thậm chí muốn trốn tránh nó, bị cuộc sống đối xử tiêu cực, thờ ơ không thèm để ý làm cho ngày tháng như nước nhẹ nhàng trôi đi không dấu vết, có ít người không quan tâm, để ý đến cuộc sống đùa giỡn ra sao, họ chỉ mỉm cười, luôn luôn cứng cỏi bền bỉ để không bị cuộc sống xé nát.

Nhưng Ôn Lộc là một ngoại lệ, hắn có cứng cỏi nhưng cũng có mềm yếu. Hắn không thể thoát khỏi cái bóng ma to lớn đang truy đuổi bao trùm lấy hắn. Hắn như một tên tội phạm chạy trốn một cách mệt mỏi, giây phút nào cũng căng thẳng khẩn trương, hắn không biết chính mình đang đuổi theo cái gì, nhưng lại có thể cảm thấy cái gì đang đuổi theo sau lưng hắn. Sự cố chấp cùng nỗ lực lúc đầu của hắn không đổi lại được cái gì.

Linh hồn của Ôn Lộc như bồng bềnh trôi trong quá khứ.

Từ lâu lắm rồi, tình yêu yếu ớt mong manh của Ôn Lộc đã bị bạo hành điên cuồng phá huỷ hoàn toàn. Ôn A Tam to lớn, thân thể vạm vỡ cường tráng, hung khí thô to cứng rắn như sắt, đem hắn vứt vào địa ngục đẫm máu đau đớn cùng khoái cảm tê dại. Cái cảm giác tê dại đó cũng chỉ là bị ép sinh ra mà thôi, ân ái cùng tình yêu hoàn toàn không có chút quan hệ nào.

Ôn A Tam vô cùng tham sắc dục, vô luận Ôn Lộc đang làm gì, giặt quần áo, quét dọn, nhóm lửa, thậm chí cả khi nấu cơm, chỉ cần hắn hứng lên đều có thể xâm phạm Ôn Lộc, mật huyệt khô khốc lấy máu tươi để bôi trơn, một bên thân thể bị đùa bỡn tàn khốc, một bên phải tập trung tiếp tục công việc. Ôn A Tam thích nhất khi nào Ôn Lộc không để ý sẽ đâm thật mạnh vào tiền liệt tuyến của hắn, cái loại mạnh mẽ điên cuồng đó có thể phá thuỷ tất cả sự chịu đựng của bất cứ nam nhân nào. Ôn Lộc thường bị hắn tiến mạnh vào mà lên tiếng rên rỉ, không tình nguyện bị ép tới cao trào, sau đó Ôn A Tam sẽ lấy đó làm cái cớ để trừng phạt hắn.

Ôn A Tam trừng phạt vô cùng đa dạng, Ôn Lộc nhớ kỹ một lần kinh khủng nhất, Ôn A Tam nhét những hạt gạo vào mật huyệt của hắn, đem lưng hắn dựa vào ngực mình, sau đó tách hai chân hắn ra đặt trên đầu gối của chính mình, vì vậy Ôn Lộc có thể chứng kiến con gà trống đang bị những hạt gạo hấp dẫn mà tiến lại gần khiến hắn sợ hãi run lẩy bẩy.

Con gà trống dừng lại quan sát cái miệng nhỏ nhắn đầy những hạt gạo của Ôn Lộc, rồi nghiêng đầu tàn nhẫn mổ loạn.

“A!” Ôn Lộc hét lên thảm thiết.

Chính xác mà nói con gà trống mổ vô cùng chính xác, từ cái miệng nhỏ nhắn rơi xuống một ít hạt, con gà cúi xuống mổ hai cái rồi có vẻ chưa thoả mãn liền khẽ liếc cái miệng nhỏ vì căng thẳng mà cứng đờ của Ôn Lộc.

Ôn Lộc liều mạng buộc chặt mật huyệt để ngăn cản con gà nhìn thấy gạo nhưng lại bị Ôn A Tam phát hiện ra, bàn tay thô ráp tóm lấy hai bên mông của hắn banh ra hai bên, con gà như phối hợp lại bắt đầu mổ vào cái miệng nhỏ đó, Ôn Lộc bi thảm kêu lên một tiếng rồi khóc nức nở.

Con gà mỗi lần mổ xuống đều công kích các vị trí khác nhau, khi thì vô cùng chính xác mổ càng sâu vào trong, khi thì nhầm lẫn mà mổ nhầm lên trên gần phân thân, có mầy lần còn mổ nhầm vào phân thân cùng hai khối thịt đang rủ xuống, Ôn Lộc đau đến không kêu thành tiếng được.

Ôn Lộc lấy tay nâng phân thân để tránh cái mỏ nhọn hoắt đó nhưng Ôn A Tam lại bắt hắn buông ra, thuận tay nắm lấy một nắm gạo nhét vào cái lỗ nhỏ trên phân thân của Ôn Lộc, Ôn Lộc liều mạng cố gắng chạy trốn nhưng bị hắn cầm nhược điểm nên không thể động đậy được, khoảng mười mấy hạt liên tục bị nhét vào trong khiến Ôn Lộc có cảm giác tê dại đau đớn truyền khắp toàn thân, nhưng bất ngờ là phân thân của Ôn Lộc cũng đã thẳng đứng.

Hậu đình đau đớn một trận, con gà càng ngày càng mổ vào sâu hơn, mỗi lần đều nhét non nửa cái đầu gà vào trong dò xét, vì banh ra quá độ nên miệng huyệt cùng nộn thịt bên trong đều bị tàn nhẫn xé rách.

Gạo bên ngoài cũng đã mổ xong hết, con gà đột nhiên cố gắng mà chui thật sâu vào cái động sưng đỏ đầy máu kia, kết quả bị kẹt bên trong, đầu gà cố gắng xông vào, càng xuyên càng sâu hơn, lông vũ không ngừng đâm vào tràng ruột yếu ớt.

” A a a a a a ~~~” Ôn Lộc không thể chịu đựng được mà gào lên thảm thiết.

Ôn A Tam hài lòng nhìn một lúc lâu mới lôi cái đầu gà ra, một dòng máu cuồn cuộn chảy xuống.

Con gà ngẩng đầu lên, nhìn thấy mấy hạt thóc được bao lại trong tiền bưng, cẩn thận quan sát một chút, xác nhận không thấy có gì nguy hiểm liền hào hứng xông vào mổ lia lịa.

Tiền bưng yếu ớt bị con gà hành hạ đau đớn không tưởng tượng nổi.

Nước mắt trộn lẫn mồ hôi chậm rãi từ khuôn mặt chảy xuống.

Ôn A Tam hưng phấn hét lớn một tiếng, hung khí thật lớn đâm thẳng vào mật huyệt sưng đỏ đau đớn của Ôn Lộc, những hạt gạo vẫn còn ở trong liên tục cọ xát vào cả hai người, Ôn Lộc dần phản ứng kịch liệt hơn.

” Ư … ư …, Tam ca …Ta … ca, nhẹ … nhẹ một chút … ta … chịu không được….”

Bị Ôn Lộc rên rỉ kích thích, Ôn A Tam bắt đầu xoa nắn phân thân của hắn, một tay đùa bỡn cái khối thịt đang căng cứng, một tay di chuyển kích thích phân thân mẫn cảm, thoáng một cái, phân thân của Ôn Lộc đã trướng to lên, một ít gạo từ trong tiền bưng toát ra, Ôn Lộc thở dồn dập sắp lên cao trào, nhưng con gà vẫn tàn nhẫn mổ loạn khiến hắn đau đớn mà phân thân nhanh chóng bị héo rút rủ xuống.

Hậu đình bị đối xử tàn bạo, bàn tay thô ráp tàn khốc lại bắt đầu vuốt ve hai khối thịt. Ôn A Tam tham lam mà liếm liếm cổ cùng hai vai Ôn Lộc, ác ý kích thích Ôn Lộc cao trào.

Cứ như thế, lặp đi lặp lại không biết bao nhiêu lần, Ôn Lộc bị kích thích sắp tới cao trào rồi lại bị đau đớn mà uể oải co rút lại.

Con gà trống nhìn thấy máu tươi lại càng trở nên điên cuồng, nó cứ liên tục mổ thật mạnh tàn phá vết thương của Ôn Lộc. Ôn A Tam đột nhiên xoa mạnh phân thân của hắn, cao trào bị tích luỹ từ nãy giờ bộc phát ra, bất chấp tiền bưng bị trọng thương, hỗn hợp tinh dịch cùng những hạt gạo còn sót lại bắn ra phun đầy mắt đất, Ôn Lộc vẫn đang cảm thấy hậu đình bị liên tục công kích, rồi ngất đi…

Ôn Lộc hoang mang nhớ lại, thân thể nhỏ yếu của mình giống như một món đồ chơi tinh xảo bị các nam nhau thay nhau đùa bỡn, vũ nhục cùng cướp đoạt. Đến tận bây giờ, hắn chưa bao giờ được hưởng thụ qua một tình yêu thuần khiết trong sáng, chỉ có cái loại quan hệ tràn ngập nhục dục cùng sự độc chiếm tàn ác.

Linh hồn của Ôn Lộc bay đến gần Mạc Nghi một chút, thân thể của hắn bắt đầu bị xuyên vào các loại ống lớn nhỏ, Mạc Nghi vẫn tiếp tục cầm giữ lấy thân thể hắn, ngoài ra còn có một y tá trẻ tuổi chuyên chăm sóc cho hắn.

Ôn Lộc thường xuyên nhìn thấy cái khuôn mặt tràn đầy sức sống như ánh mắt trời chói chang đó, nó làm cho hắn nghĩ đến cái cuộc sống hắc ám tối tăm đau khổ của hắn.

Cái ngày đầu tiên đi vào phòng giam, các phạm nhân cứ im lặng nhìn hắn một cách quái dị, hắn rất muốn cười cười lấy lòng bọn họ nhưng lại quá nhút nhát, cuối cùng lại chọn cách trốn tránh, cứ thế mà co rúm lại trong góc.

Hắn sợ hãi đến mức suýt tè ra quần, không nhịn được nữa đành đứng dậy đi xuyên qua những ánh mắt yên tĩnh khác thường đó.

Lúc nam nhân đó theo vào, ánh mắt của hắn như hai thanh đao đang đâm vào lưng Ôn Lộc, bọng đái căng phồng lên nhưng không chảy ra được chút nào.

Khi nam nhân véo hai bên nhũ thủ kích thích, hắn lại rất muốn phun ra, cuối cùng hắn cũng không khống chế được. Tôn nghiêm của hắn theo tinh thối rót thẳng vào quần áo của nam nhân kia.

Tại sao những việc như thế này lại luôn xảy ra với ta?

Linh hồn Ôn Lộc ngẩn ngơ trôi dạt trong không khí, nhìn dưới chân Mạc Nghi đang thưởng thức món đồ chơi mới của mình, vui vẻ đùa bỡn thân thể hắn, cho dù linh hồn đã rời khỏi thân thể nhưng hắn vẫn cảm thấy có gì đó nghi hoặc không hiểu.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio