Vị y tá kia hình như rất thích công việc này, mỗi ngày Ôn Lộc đều nhìn thấy hắn xoa bóp thân thể cho mình, hắn cũng thường xuyên nói chuyện với Ôn Lộc.
” Ngươi thật là xinh đẹp…” Có đôi lúc hắn nhẹ nhàng dừng lại, rồi nhìn khuôn mặt trầm tĩnh của Ôn Lộc thở dài than thở, ” Ta rất thích ngươi…”
” Thật muốn biết ngươi vốn là người thế nào quá. Tại sao chỉ nằm ở đây mà lại toả ra cái mùi có thể làm cho người ta tan nát cõi lòng.”
” Ngươi đã yêu ai chưa?”
” Vị tiên sinh kia là gì của ngươi thế?”
” Nhìn thấy ngươi cứ hôn mê như vậy, hắn rất thương tâm đấy…”
” Ta thật hâm mộ ngươi a, có người quan tâm ngươi như vậy…”
” Ta cũng có một người bạn gái, nhưng mà nàng tham hư vinh, lại hay giận dỗi, không quan tâm đến ta….”
” Ta không chịu nổi nàng nữa rồi …”
” Nhưng nàng lại rất biết diễn trò, cho nên mẹ ta rất thích nàng …”
… …
… …
Ngày qua ngày, tiểu y tá đem rất nhiều chuyện của mình nói cho Ôn Lộc nghe, cũng hỏi Ôn Lộc rất nhiều điều, tuy Ôn Lộc không trả lời nhưng linh hồn hoang mang bối rối của hắn hình như ngày càng bình tĩnh hơn.
Cho nên khi không thấy tiểu y tá, hắn rất buồn.
Đây là lần đầu tiên hắn có một mối quan hệ thuần khiết như thế, không có nghĩa vụ, không có trách nhiệm, không có ép buộc, không có nhục dục…. Ôn Lộc chỉ lẳng lặng mà hưởng thụ cuộc sống bình yên.
Thân thể hắn ngày càng yếu đi, Mạc Nghi bắt đầu lo lắng, bao nhiêu thuốc quý đều đã dùng thử vậy mà Ôn Lộc cũng không khá hơn chút nào. Tiểu y tá kia ở bên chăm sóc hắn ngày càng lâu hơn. Có một lần, hắn xoa bóp cho Ôn Lộc, đột nhiên ngừng lại, kinh ngạc mà nhìn thân thể Ôn Lộc, hốc mắt đỏ lên, rồi từng giọt trong suốt khẽ chảy trên gò má hắn rơi xuống mặt Ôn Lộc.
” Tại sao ngươi cứ hôn mê mãi thế?” Tiểu y tá thì thầm, ” Thầy thuốc nói ngươi cũng không bị thương nặng mà.”
” Ngươi không muốn tỉnh lại đúng không…”
” Ta không biết ngươi sợ hãi cái gì? Nhưng ta rất muốn nói chuyện với ngươi…”
” Ta rất thích ngươi…”
Thật đáng buồn, Ôn Lộc từng có quan hệ với bao người như thế, nhưng chưa từng được nghe một câu “Ta rất thích ngươi”. Tất cả nam nhân đều mãnh mẽ chiếm lấy hắn, cướp đoạt hắn một cách vô tình, cho nên hắn chỉ thường nghe thấy một câu “Ta muốn ngươi” mà thôi…
Tiểu y tá cúi đầu xuống nhẹ nhàng hôn lên đôi môi tái nhợt của Ôn Lộc.
Tuy đó chỉ là một cái chạm nhẹ không chút kỹ xảo nhưng lại làm cho Ôn Lộc rung động, trái tim hắn đập thình thịch thể hiện rõ ràng trên tâm điện đồ.
Tiểu ý tá bỗng đỏ mặt, nước mắt ứa ra càng nhiều hơn, rồi chạy vội ra ngoài.
Cái nụ hôn đơn thuần đó chứa đựng cái thứ mà Ôn Lộc đã mong muốn từ lâu lắm rồi, đó chính là mùi của ánh mặt trời…
Xế chiều, Mạc Nghi hung hăng xông vào, hai mắt hắn hiện đầy tơ máu, tóc tai rối bù lộn xộn, Ôn Lộc đã vượt qua hắn tưởng tượng rất nhiều, đã đánh vỡ toàn bộ sự bình tĩnh của hắn.
” Ngươi muốn hôn mê mãi đúng không?” Mạc Nghi túm lấy cổ áo Ôn Lộc, bắt đầu uy hiếp, ” Chuyện của ngươi ta cũng biết rồi, ngươi tỉnh lại cho ta, nếu không ta sẽ giết chết đệ đệ bảo bối của ngươi.”
Ôn Lộc kinh ngạc nhìn nam nhân ở bên dưới đang gần như suy sụp, với cá tính của Mạc Nghi, nói được là làm được. Ôn Lộc vội vàng cố hết sức bay tới gần thân thể của mình.
” Nhất định phải ngăn cản hắn…” Linh hồn Ôn Lộc dường như có chút không thể khống chế được.
” Có chịu tỉnh lại hay không?” Mạc Nghi cuồng bạo gào to.
” Được lắm, ta cho ngươi xem cái này.”
Mạc Nghi nhét một cuốn băng vào đầu máy, rồi mở tivi ra.
Tiếng thở dốc kịch liệt, hai khối thân thể dính chặt lấy nhau, một nam hài đáng thương trằn trọc giãy dụa dưới thân Ôn Dụ. Cái mùi tình dục quen thuộc đó như xông thẳng vào Ôn Lộc.
” Xem đi, chỉ cái này ta cũng có thể cho đệ đệ của ngươi ….”
Không để ý đến Mạc Nghi uy hiếp, Ôn Lộc ngẩn ngơ bay lơ lửng trên không trung.
Ôn Dụ lúc này cũng giống hệt như các nam nhân kia, sự kiên trì cuối cùng của Ôn Lộc đã bị đập nát một cách không thương tiếc.
Mạc Nghi điên cuồng kéo quần áo của Ôn Lộc xuống, phát rồ lên xuyên vào thân thể không hề có sức chống cự của Ôn Lộc.
Cứ di chuyển mãi cho đến khi Mạc Nghi bắn vào trong cơ thể hắn, Ôn Lộc nhìn thấy hắn yên lặng không nhúc nhích, ánh mắt của hắn tràn ngập trống rỗng tuyệt vọng.
” Ngươi tỉnh lại có được không, ta van cầu ngươi, trở lại bên ta…” Mạc Nghi ngập ngừng nói tiếp, ” Ta thích ngươi…., cho nên mới đem ngươi đến đây…”
” Ta không muốn ngươi lại thuộc về người khác …”
” Bởi vì…”
” Ngươi là người đầu tiên… ta yêu …”
Ha ha ha ha ha …. Linh hồn Ôn Lộc mỉa mai cười to…
Kể cả khi tiểu y tá đi vào rửa sạch sẽ thân thể cho hắn, Ôn Lộc cũng không thèm để ý hắn nhìn thấy mình chật vật bi thảm như thế phản ứng ra sao.
Quá bi thương đau đớn đã làm trái tim hắn tan nát.
Ôn Lộc cảm thấy mình nên bị Ôn Dụ bóp chết từ cái lần đó rồi. Mấy năm nay, tính mạng hắn chỉ là ảo ảnh mà thôi.
Từng giọt nước mắt lạnh như băng mà nóng cháy liên tục rơi vào mặt hắn, Ôn Lộc nhìn hai tròng mắt bi thương thuần khiết của tiểu y tá càng cảm thấy chính mình dơ bẩn xấu xí vô cùng.
Không thể kéo hắn vào thế giới u tối của mình, Ôn Lộc mơ màng nghĩ tới, đây là việc duy nhất ta có thể làm cho ngươi…
Hai tròng mắt của linh hồn khép lại, Ôn Lộc nhẹ nhàng thở nhẹ một hơi.
Sáng sớm ngày hôm sau, trong phòng bệnh.
” Tít~~~~~~~~~~~~~~~ “
Mạc Nghi dẫn ba người nam nhân vào phòng bệnh, cả bốn người sợ hãi nhìn Ôn Lộc nằm yên bất động.
“Không!” Mạc Nghi hô to, ” Ngươi không thể chết được, ta van cầu ngươi….”
” Ngươi nhìn xem, ba người bọn họ đều không từ bỏ được ngươi …”
” Ngươi tỉnh lại đi…”
” Không ở bên cạnh ta cũng không sao, ta van cầu ngươi… tỉnh lại … tỉnh lại đi…”
Người thích chi phối khống chế người khác cuối cùng cũng cảm thấy sự bất lực của mình, Mạc Nghi vô lực mà quỳ rạp trên mặt đất.
” Ta van cầu ngươi…”
” Ca …” Ôn Dụ gào thét bi thương.
” Lộc…” Tuyên Hách cùng Lưu Nham đỡ đẫn chỉ phát ra duy nhất một từ.
Tấm khăn trắng chậm rãi bao phủ lấy thân thể gầy yếu của Ôn Lộc….
Kết thúc
Ôn Châu – Thanh Huyền.
Hồ Thành Thuỷ.
Hồ nước hiện lên một màu xanh nhạt không một chút ô uế, phảng phất như một khối phỉ thuỷ trong suốt tuyệt đẹp, theo cơn gió mà nhẹ nhàng lay động.
Bốn phía xung quanh, những cành liễu ôn nhu quyến rũ rủ xuống mặt hồ.
” Hắn từng nói muốn được chôn cất ở nơi đây sao?” Một nam tử khuôn mặt tái nhợt nhẹ giọng hỏi… nhưng không ai trả lời.
Một bầu không khí tĩnh mịch bao trùm khắp không gian, bốn người lặng lẽ thuê một chiếc thuyền chèo ra giữa hồ….
… … … … … …
Có một số người cả đời cũng không được sống dưới ánh mặt trời, nhưng họ vẫn luôn luôn… hy vọng… hy vọng có một ngày …. mặt trời sẽ chiếu sáng cuộc đời họ…
~Hoàn~