Diệp Nhi được đẩy giường bệnh vào phòng vip. Khuôn mặt tái xanh, cơ thể mềm nhũn vẫn còn đang hôn mê
- Tình hình bệnh nhân có vẻ không ổn định lắm. Chúng tôi cũng không dám mạo hiểm phẫu thuật cho bệnh nhân. Nhưng nếu không phẫu thuật thì sẽ không chống cự nổi tháng...
Oanh...nghe lời bác sĩ nói mà mẹ Diệp cảm thấy choáng váng, Diệp Nhi hôm qua vẫn còn khoẻ mạnh, làm gì voi lí đến mức nay lại ngã bệnh ra nông nỗi này
- Bác sĩ, ông có...có chuẩn đoán nhầm không. Con gái tôi...nó...hôm qua nó vẫn còn khoẻ mạnh cơ mà. Sao bây giờ lại..lại như vậy...Huhu ba nó ơi...phải làm sao đây
Mẹ đổ gục vào vai cha Diệp khóc thê thảm, bác sĩ bên cạnh không khỏi lắc đầu đi ra khỏi phòng
Một ngày, hai ngày trôi qua Diệp Nhi vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại. Cơ thể yếu ớt phải truyền chất dinh dưỡng để nuôi cơ thể.
Sáng sớm ngày thứ ba, Diệp Nhi lu mờ tỉnh dậy
- Tiểu Diệp...Tiểu Diệp
Kì Lân đang lờ ngủ, tay nắm lấy bàn tay yếu ớt của Diệp Nhi. Bỗng nhiên lại thấy nó giật giật, anh bừng tỉnh lại nhìn Diệp Nhi đang dần dần mở mắt ra
- Không sao rồi, bác sĩ..bác sĩ
......
- Bệnh nhân tỉnh dậy là ổn rồi. Nhưng chúng tôi vẫn cần theo dõi thêm một thời gian. Sức khoẻ cô Diệp cần phải ổn định thêm thì chúng tôi mới dám làm phẫu thuật. Thời gian này mọi người cần tẩm bổ cho cô ấy nhiều hơn...
- Được, tôi đã hiểu. Cảm ơn bác sĩ
Ông bác sĩ này mới chuyển từ bệnh viện chi nhánh lên nên không hề biết được Kì Lân là ai. Mà kể cũng lạ, thật không nghĩ rằng anh lại có thể dịu dàng và biết cảm ơn người khác....
- Tiểu Diệp, anh đi mua chút đồ ăn cho em. Ở yên đây nhé
Ở tại bệnh viện chỉ còn duy nhất Diệp Nhi. Cha mẹ Diệp mấy ngày nay luôn túc trực ở đây, đến tối ngày hôm qua Kì Lân bảo bọn họ về nhà nghỉ ngơi một chút họ mới trở về. Nếu không, cái bệnh viện này sớm làm căn cứ của nhà họ Diệp rồi.
Cha mẹ Kì Lân cũng thường xuyên tới thăm, hết lời động viên mẹ Diệp rồi an ủi. Cuộc sống buồn thiu cứ quanh quẩn như vậy, cuối cùng hôm nay Diệp Nhi cũng tỉnh lại
- Alo, bác trai...chào bác
Vừa đi mua đồ, Kì Lân vừa lấy điện thoại gọi cho cha Diệp. Qua giọng nói không giấu khỏi sự vui sướng của anh làm cha Diệp đặt dấu hỏi chấm to đùng trong đầu
- Có chuyện gì sao sáng sớm lại vui như vậy
- Bác Diệp, Tiểu Diệp đã tỉnh lại rồi, hiện tại cháu đang đi mua đồ ăn cho cô ấy. Bác có thể đến bệnh viện với cô ấy một chút không?
- Tiểu Diệp con bé đã tỉnh
Diệp Chi Lăng cũng vui sướng không ngừng. Con bé đã hôn mê mấy ngày nay rồi, hai vợ chồng ông lo lắng không ít. Đặc biệt là bà vợ bảo bối, hốc hác đi trông thấy, tinh thần sa sút ghê gớm
- Đúng thưa bác
- Được, được bác tới ngay
Diệp Chi Lăng mau chóng lên lầu gọi vợ yêu bảo bối của mình dậy. Từ tối qua đến giờ bà ấy cứ khóc mãi. Giờ thì tốt rồi, đúng là một công đôi việc