Trong phòng bệnh, tiếng hô hấp đều, tiếng máy móc kêu tít tít, không gian vô cùng im ắng
Cạch
Tiếng mở cửa phòng nhẹ nhàng, cộng thêm tiếng giày da nhẹ nhàng đi dưới nền gạch hoa.
Nhẹ nhàng đến bên cạnh Diệp Nhi, ngồi xuống. Hai tay đưa lên vuốt ve khuôn mặt nhợt nhạt của cô. Cảm thấy có gì có vuốt ve mặt mình, Diệp Nhi tỉnh dậy, từ từ mở mắt ra. Do chưa thích nghi với ánh sáng lắm nên cô nheo mắt lại. Thấy vậy, anh ta đi đến gần cửa sổ kéo rèm lại
Mặc dù không còn ánh sáng nhưng đôi mắt của Diệp Nhi vẫn hơi lu mờ, thị giác đang ngày càng giảm. Cái này cô đã biết từ lâu, nhiều lần còn không nhìn thấy gì hết
- Cho hỏi ai vậy
- Là tôi, Nam Đình
Người đàn ông này chính là Nam Đình. Lần này tới thăm Diệp Nhi cũng là lần cuối cùng, cũng như tới để từ biệt cô. Anh đã có quyết định của mình, sau khi xong mọi việc sẽ sang Anh tận hưởng những ngày tháng bình yên. Không có người thân, bạn bè đấu đá nhau
- Chuyện hôm trước...xin lỗi anh
Diệp Nhi hơi cúi người xuống, cảm thấy hơi hổ thẹn, cũng như may mắn. Khi té bậc cầu thanh cô đã lấy lại trí nhớ. Người cô yêu là Kì Lân, trái tim và cả hơi thở cũng vậy
- Người nên nói xin lỗi là tôi, tôi đã hại em thành ra như vậy
Lần này đến lượt Nam Đình cúi đầu xuống, Diệp Nhi khó hiểu " Hả " một tiếng
- Nếu như em đã nhớ lại, chắc hẳn vẫn nhớ lúc bị truy sát ở khu rừng phía Nam chứ..?
Thấy Diệp Nhi gật đầu, anh nói tiếp
- Người chủ mưu vụ truy sát đó, là anh... Cũng chính anh cho người bỏ thuốc độc vào dây truyền nước biển cho em...Nên bây giờ em mới thành ra như vậy. Thật ra Kì Lân anh ta rất yêu em. Việc cậu ta với Hoàng Vân đều là giả, tất cả chỉ là bảo vệ em...
Hoá ra là như vậy, Kì Lân vẫn yêu cô. Vì bảo vệ cô nên anh mới có mối quan hệ đó với Hoàng Vân. Nhưng dạo gần đây cô không thấy Hoàng Vân đâu cả. Nhìn ra nghi vấn trong đầu cô, Nam Đình nói
- Hoàng Vân bị Kì Lân giết chết rồi. Vì em ấy đã đả động đến em. Vậy cho nên mới có vụ truy sát như hôm ấy
Nước mắt Diệp Nhi mơ hồ rơi xuống, thì ra là vậy. Anh vì cô lại có thể hy sinh nhiều như vậy. Anh quan tâm đến cảm xúc của cô. Nếu ngày hôm đó cô chịu nghe lời một chút thì mọi chuyện không đi đến mức như ngày hôm nay rồi
- Là do anh đã quá kích động. Xin lỗi vì đã làm em chịu tổn thương, mọi chuyện anh gây ra anh sẽ chịu trách nghiệm . Lần này đến gặp em cũng là lần cuối. Xin lỗi em...
Nói rồi Nam Đình bước ra khỏi phòng bệnh, dứt khoát không quay đầu lại. Tâm trạng vô cùng dấm dứt, trái tim bị tổn thương đến vỡ vụn. Người xưa nói rất hay " Gieo nhân nào gặp quả nấy ". Bây giờ anh đúng là nhận quả báo rồi