Thanh Xuân Mà Tôi Bỏ Lỡ

chương 56: 56: hết duyên

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Từ chương này đổi cách xưng hô cùng suy nghĩ của Hạ Vũ về Lăng Đằng thành "Anh" cho nó hợp hơn nhé mọi người.

...

Hạ Vũ lần đầu thổ lộ tình cảm nhiều như vậy, cậu cố ý nói ra những lời ngon ngọt để dụ dỗ Lăng Đằng.

Khi đang vui vẻ nếu cậu nói ra sự thật thì chắc chắn anh ấy sẽ không trách mắng gì cậu nhiều.

"Làm chuyện gì có lỗi với anh hả? Sao hôm nay vợ tôi lại ngôn tình thế này!"

Lăng Đằng biết Hạ Vũ muốn lấy lòng mình vì chuyện gì, nhưng cậu lại không có ép cung hỏi em ấy.

Nếu như thật sự muốn nói thì Hạ Vũ sẽ tự động nói thôi, còn không nói thì Lăng Đằng cũng không muốn gặng hỏi làm gì.

Miễn sao Hạ Vũ không phản bội cậu là được những chuyện nhỏ nhặt như vậy bỏ qua được thì cứ bỏ qua.

Hạ Vũ chột dạ bĩu môi nói: "Thật lòng nhớ mà anh không tin.

Thôi từ nay không nói vậy nữa, có ai tin đâu mà nói làm gì."

Lăng Đằng thấy người yêu có vẻ dỗi nên liền quay sang nắm lấy tay Hạ Vũ nói: "Anh rất thích nghe, ngày nào em cũng nói như vậy thì tốt biết mấy.

Hạ Vũ, anh mong rằng em không giấu diếm anh điều gì."

Hạ Vũ bị nhắc nhỡ trong lòng liền không khỏi giật mình, theo cách nói của Lăng Đằng thì khả năng anh ấy đã biết hết tất cả mọi chuyện.

Hạ Vũ ngập ngừng hồi lâu mới trả lời lại Lăng Đằng.

"Thật ra em tính nói với anh từ rất lâu rồi, nhưng không có cơ hội gặp mặt trực tiếp để nói ra."

"Chuyện gì mà phải gặp anh mới nói được vậy?" Lăng Đằng nhếch môi cười nhẹ hỏi.

"Anh đừng làm ra vẻ như vậy được không, anh biết hết rồi còn hỏi em nữa!"

Lăng Đằng đang lái xe thấy Hạ Vũ nũng nịu với mình tâm can liền ngứa ngáy, cậu tấp xe vào lề rồi quay sang nhìn Hạ Vũ nói:

"Em biết mà Hạ Vũ, anh muốn được nghe chính miệng em nói.

Chứ việc em làm gì hay gặp ai anh đều biết hết tất cả, thứ anh cần là em thừa nhận và giải bày sự việc."

Hạ Vũ bị nói trúng tim đen thì mặt mày liền sụ lại một đống, đúng là đóng kịch không phù hợp với cậu.

Muốn lấy lòng Lăng Đằng một tí mà đã bị bắt bài từ trận đầu tiên.

Hạ Vũ đành kể hết những sự việc xảy ra những ngày qua cho Lăng Đằng nghe hết, và cái cuối cùng là cậu thật sự rất nhớ Lăng Đằng.

Hạ Vũ ngây thơ làm Lăng Đằng không thể nhịn cười, cậu cười phá lên vì sự dễ thương của Hạ Vũ.

"Sau này không được giấu anh điều gì nữa, nếu mai này anh thật sự không ở bên em thường xuyên được, thì việc tồi tệ nào đó đến với em thì sao đây?"

"Em biết rồi mà!" Hạ Vũ nắm ấy bàn tay Lăng Đằng áp lên má mình nhắm mắt lại hưởng thụ, cậu rất vui vì có một người yêu quan tâm chăm sóc mình như vậy.

"Được rồi, vậy bây giờ ta xuất phát nhé? Xử lý cho nhanh rồi chúng ta còn phải về nữa!" Lăng Đằng ôn nhu hôn nhẹ lên trán Hạ Vũ, cậu dùng lực nhéo má bên phải để thỏa mãn sự yêu thích của mình.

"Ưm...!chúng ta đi thôi!" Hạ Vũ bị nhéo đau liền rên lên một tiếng vô cùng ái muội, cậu nhìn qua Lăng Đằng thì thấy vẻ mặt của anh ấy có vẻ không vui liền khoái chí cười phá lên: "Haha!!! Ưm...!ưm...!haha!!!"

"Em bớt phá phách lại đi, anh cũng có giới hạn của bản thân đó." Lăng Đằng khó chịu cảnh cáo Hạ Vũ, vì lúc nghe tiếng rên đó trong đầu cậu lại nghĩ đến những việc đen tối khi chỉ có hai người.

"Dạ!!!" Hạ Vũ cảm thấy mình đùa như vậy cũng đủ rồi nên ngưng lại chọc phá, cậu nhón người qua ghế lái đáp lại Lăng Đằng một nụ hôn sâu.

...

Hạ Vũ đứng trước cửa biệt thự có chút do dự, tay cầm vali nắm chặt cho thấy tâm trạng cậu đang rất căng thẳng.

Lăng Đằng tiến đến bên cạnh cậu vỗ vai tiếp thêm động lực, anh ấy bảo cậu đi vào một mình đi vì chuyện của hai người thì chỉ nên giải quyết riêng.

Hạ Vũ hiên ngang bước vào biệt thự, đám người hầu vẫn như trước chào hỏi rất nhiệt tình.

Cậu gật đầu rồi đi theo chỉ dẫn của bọn họ đến phòng khách, hình bóng cô đơn của Giai Thụy đang ngồi đó một mình không nhúc nhích.

Hạ Vũ tiến đến gần thì thấy trên tay của cậu ấy đang cầm cuốn sách đang đọc dở.

Hạ Vũ thấy vậy liền cúi người xuống rút cuốn sách ấy ra, nhưng chỉ một động tác nhỏ đã khiến cho Giai Thụy tỉnh lại.

Đập vào mắt cậu đầu tiên là khuôn mặt của người mình thích, Giai Thụy có chút không tin vào mắt mình.

Cậu bật người dậy hốt hoảng hỏi:

"Em đến từ khi nào vậy?"

"Mới đến thôi! Ngủ vậy mà cũng ngủ được nữa hả? Sao không vào phòng mà nằm nghĩ ngơi?"

Hiện tại Hạ Vũ vẫn chưa đề cập đến việc mình sắp làm, cậu lại sơ ý hỏi thăm Giai Thụy.

Lúc sau định hình lại mới thấy mình bị lỡ lời, cậu đẩy chiếc vali lên đưa cho Giai Thụy nói:

"Trả cho anh!"

"Trả???" Giai Thụy ngơ người không biết chuyện gì đang xảy ra, sao gọi là trả cậu không hiểu hỏi ngược lại.

"Những món đồ cậu tặng cho tôi lúc trước, tôi đến để trả tất cả."

Giai Thụy nghe hết câu nói tâm trạng liền như muốn nổ tung, cậu với lấy chiếc vali mở toang nó ra.

Những đồ vật trong đó dần hiện ra trước mắt cậu, thứ làm cậu để ý nhất đó chính là tấm hình bị xé làm đôi chỉ còn mình cậu trong tấm hình đó.

"Em nỡ đối xử với anh như vậy sao Hạ Vũ?" Cậu ngước đôi mắt ngấn lệ lên hỏi Hạ Vũ, cứ tưởng thời gian qua Hạ Vũ đã hồi tâm chuyển ý.

Nhưng tất cả đều do cậu tự mơ tưởng ra mà thôi, nhìn tấm hình bị xé mà tim Giai Thụy thắt lại đau đớn.

"Vũ, em trả lời anh đi!! Anh đã làm sai ở đâu mà khiến em phải đối xử lạnh nhạt với anh như vậy?"

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio