Cơ thể Hạ Vũ bị đung đưa theo sức mạnh của Giai Thụy, bờ vai bị nắm chặt có chút đau khiến cho cậu nhăn mặt lại khó chịu.
Hạ Vũ bị chất vấn khiến lời nói cứ ứ nghẹn ở cuống họng, nhìn Giai Thụy quỳ dưới chân mình mà tiếc nuối những ngày tháng qua.
"Kết thúc tại đây đi Giai Thụy.
Cậu có cuộc sống riêng của mình và cả tôi cũng vậy, đừng xuất hiện trước mặt của nhau nữa."
Hạ Vũ dùng sức lực của mình gạt hai tay của Giai Thụy ra, cậu quay lưng lại không dám đối diện với người đang ở phía sau mình nói tiếp: "Hãy tập sống cho bản thân mình, đừng bỏ bê sức khỏe nữa.
Sau này cậu sẽ tìm được hạnh phúc mới, và tôi cũng sẽ làm như vậy."
"Em nói sẽ rời xa tôi thì quan tâm đ ến cuộc sống tôi làm gì nữa? Hạ Vũ, đây là quyết định em tự chọn." Giai Thụy cố nuốt nước mắt vào trong khập khiễng đứng lên nhìn Hạ Vũ bằng đôi mắt thù hận: "Vũ, tuổi trẻ ai cũng có sai lầm mà? Đôi chân em bước đi toàn là hoa và lá, sao em biết được con đường của tôi đi trải đầy những khó khăn cùng hiểm trở?"
"Sao anh biết được con đường tôi đi trải đầy hoa và lá? Thụy, anh tưởng chỉ có anh cực khổ còn tôi thì không sao?" Hạ Vũ nghe những lời trách móc của Giai Thụy có chút không cam lòng, tất cả thành công hôm nay cậu có được đều là do chính bản thân cậu cố gắng mà thành.
Những đêm thức trắng học tập, quên luôn cả ăn và ngủ.
Lúc đó có ai hiểu cho sự nỗ lực của cậu không?
"Từng ngày tôi cố gắng để hoàn thiện bản thân hơn anh đâu có biết!! Anh chỉ biết cho bản thân mình và nghĩ cho cảm xúc của mình thôi!!!" Hạ Vũ hét lớn vào mặt Giai Thụy uất ức cứ vậy mà tuôn trào không có điểm dừng, giọt nước mắt cứ vậy mà lăn ra khỏi mi mắt rơi xuống sàn nhà.
"Anh kêu tôi hứa với anh hả? Tôi đã giữ lời hứa rồi mà Thụy!? Ngày hôm đó nếu như anh chịu nói với tôi thì mọi việc đâu xảy ra nông nổi thế này!?" Hạ Vũ tiến từng bước đứng trước mặt Giai Thụy, cậu ngước đôi mắt ướt nhòa nhìn thẳng vào mắt của đối phương trách mắng:
"Anh giải thích với tôi một chút thôi...!chỉ một chút thôi thì anh chết hay sao??? Anh có tư cách gì trách mắng rồi soi mói cuộc đời của tôi hả???" Hạ Vũ điên cuồng dùng tay đập và ngực Giai Thụy, những tháng ngày chịu đủ uất ức đều được cậu bộc lộ ra hết tất cả.
"Vũ!!!"
Hạ Vũ nghe tiếng kêu lớn của Lằng Đằng phía bên ngoài tâm trạng cậu liền ổn định lại, bàn tay nâng lên lau đi những giọt nước mắt còn đọng lại trên má.
Cậu lùi lại vài bước ngẩng mặt lên mỉm cười nói với Giai Thuy:
"Lúc đó anh nói đúng...!hạnh phúc mà tôi đang có tất cả chỉ là tự tôi ảo tưởng mà ra.
Con đường đầy hoa mà tôi đang bước đi chính là do tôi tự rải, đôi mắt của anh chỉ thấy được vậy thôi cho nên mới vụt mất mối duyên này."
"Anh xin lỗi!! Vũ, anh lỡ lời rồi!!!" Giai Thụy nhìn bộ dạng tơi tả của Hạ Vũ trong lòng xót thương vô cùng, cậu nắm lấy bàn tay Hạ Vũ xa nắn để nhận được sự tha thứ.
"Thụy, buông tay ra đi.
Hãy cho nhau một cuộc sống riêng đừng mãi ôm giấc mộng quá khứ." Hạ Vũ hất tay Giai Thụy ra hai tay siết chặt thành nắm đấm, cậu hờ hững quay lưng đi để lại một lời nói vô tình: "Chỉ mong sau này đừng gặp nhau nữa, dù trái đất có tròn xin anh đừng cố gắng tìm kiếm tôi."
Hạ Vũ đi rồi bỏ lại Giai Thụy cô đơn trong tiếc nuối, cậu nhìn xuống đôi chân của mình cứng đơ không cảm giác.
Trái tim thì muốn cậu đuổi theo em ấy đi, mặt dày cũng được bị ghét bỏ cũng không sao.
Chỉ cần em ấy chịu chấp nhận tha thứ, vậy mà đôi chân lại không thể bước, nó giống như số phận nghiệt ngã của cậu vậy.
Bóng dáng Hạ Vũ dần khuất sánh đôi cùng một người khác không phải cậu nữa rồi: "Đến cả việc tìm kiếm, em cũng không cho.
Cứ ngỡ là tôi vô tình sẽ không ai đứng thứ nhất, nhưng em thì tốt rồi cướp mất trái tim tôi, cướp luôn cả vị trí vô tình này."
...
"Em ổn chứ?" Lăng Đằng đi đến bên cạnh Hạ Vũ ôn nhu lau sạch những giọt nước mắt còn đọng lại trên má.
"Em không sao." Hạ Vũ mỉm cười lắc đầu, cậu giang tay ôm lấy Lăng Đằng vào lòng.
Bây giờ cậu chỉ cần một cái ôm không cần lời hỏi thăm hay an ủi gì hết.
Lăng Đằng dường như hiểu được tâm trạng Hạ Vũ lúc này cậu liền đứng im bất động không nói lời nào ôm Hạ Vũ vào lòng, mặt trời càng lúc càng gay gắt hai người đứng ôm nhau đã được nữa tiếng.
Hạ Vũ cuối cùng đã ổn định lại cảm xúc của mình cậu buông Lăng Đằng ra, cơ thể Lăng Đằng bắt đầu loạng choạng đứng không vững khiến cho Hạ Vũ hốt hoảng la lên:
"Anh làm sao vậy!!!"
"Ôm em lâu quá chân anh bị tê." Lăng Đằng giơ hai tay lên ngăn Hạ Vũ lại gần mình, cái cảm giác tê chân khiến cho cậu xém tiếp đất.
"Khụ...!haha..."
Hạ Vũ được một phen cười bò, vậy mà cũng có ngày cậu được thấy bộ dạng hài hước như này của Lăng Đằng.
Cậu ôm bụng cười vui vẻ, cứ vậy mà quên đi những việc buồn đã xảy ra.
"Anh hết tê chưa? Chúng ta đi về thôi!" Hạ Vũ cố nén cơn cười lại ngỏ ý muốn đi về.
"Được rồi em lên xe trước đi." Lăng Đằng bấm nút tự động mở cửa kêu Hạ Vũ lên xe, cậu khập khiễng bước đi vào ghế lái.
"Lăng Đằng, sau này tương lai của em nhờ vào anh hết đó."
Hạ Vũ nói xong quay mặt ra phía cửa xe nhìn lên bầu trời, cơn gió mát mẻ nhẹ nhàng khẽ lướt qua mặt cậu.
Hạ Vũ thò tay ra ngoài đón những đợt gió mát thoáng qua, nó giống như cuộc đời của cậu vậy.
Lướt nhanh như một cơn gió nhưng đôi khi lại mạnh mẽ như từng đợt cuồng phong.