Bạch Thái Lăng ngỏ ý muốn bồng Tiểu Kiêu vào nhà giùm cô nhưng Lục Nhiên đã từ chối.
Lục Nhiên cũng chẳng muốn có bất kỳ dính líu nào tới anh nữa nên liền nhanh chóng đi lên nhà.
Bạch Thái Lăng cứ như con đỉa mà lẽo đẽo theo cô lên tới nhà.
Tới trước cửa, Lục Nhiên mở cửa bước vào thì anh cũng bước theo sau nhưng liền bị cô quay lại chặng cửa.
- Nè! Cảm ơn anh đã chở tôi về nhưng bây giờ anh có thể về được rồi!! Lục Nhiên nói rồi quay đầu bước vào nhà rồi đóng cửa lại, Bạch Thái Lăng nhanh chóng dùng tay chặn cửa lại.
Lục Nhiên có chút khó chịu quay đầu lại nói:" Anh lại muốn gì nữa đây?"
Bạch Thái Lăng như con nít mà làm ra vẻ đáng thương nói:" Anh đói rồi!"
- Có đói thì về nhà có cô vợ hiền thục đảm đang nấu cho ăn! Mời về giùm cho! Lục Nhiên thẳng thắng nói.
- Từ lúc em đi anh không còn quen cô ta nữa, anh chỉ xem một mình em là vợ thôi!
Lục Nhiên nghe như vậy thì bất giác im lặng chẳng nói gì rồi cô đi vào như ngầm đồng ý cho anh vào nhà.
Bạch Thái Lăng vui vẻ bước vào, anh tháo đôi giày để lên kệ rồi tự nhiên lấy ra một đôi dép mang trong nhà và mang vào.
Lục Nhiên mang Tiểu Lăng vào phòng, cô cho thằng bé nằm xuống rồi lấy mền đắp lên người cậu bé cho khỏi lạnh.
Nhìn thằng bé ngủ ngon lành cô liền nhớ tới anh đang ở ngoài phòng mà thở dài:" Không được rung động"
Lục Nhiên bước ra nhìn thấy Bạch Thái Lăng đang ngồi trên chiếc sofa nhìn cô tươi cười, Lục Nhiên lạnh nhạt nói:" Ngồi chờ ở đây đi, nhà tôi chỉ có mì gói thôi, có ăn hay không?"
- Có!
Nghe được câu trả lời, cô bước vào phòng bếp tìm một bịch mì gói rồi nấu cho Bạch Thái Lăng.
5 phút sau........
Tô mì trứng giản dị được cô bưng ra, không biết từ khi nào mà anh đã ngồi lên ghế ngay bàn ăn rồi.
Đặt tô mì xuống cô nói:" Ăn xong rồi đi về đi!" rồi cô quay đầu bước vào phòng
Bạch Thái Lăng im lặng ngồi ăn, quả thật chỉ có món ăn của Lục Nhiên nấu mới làm anh cảm thấy ngon.........
Sau khi đi tắm xong, Lục Nhiên đi ra trên tay còn cầm một cái khăn lau tóc, thấy anh đã ăn xong chén bát cũng đã rửa mà vẫn chưa chịu đi về.
- Anh còn chưa chịu đi về sao? Lục Nhiên vừa lau tóc vừa hỏi
Bạch Thái Lăng vừa rửa chén xong quay lại thấy cô đang lau tóc thì như bị hút hồn.
Dáng người thon nhỏ cùng với bộ đầm ngủ from rộng tạo nên vẻ đẹp có chút hút hồn.
- Đã trễ rồi! Anh chỉ ngắn gọn nói
- Thì sao? Mời anh về giùm cho! Lục Nhiên chỉ tay ra hướng cửa nói.
Bạch Thái Lăng dường như chẳng để ý mà đi lại sofa ngồi xuống.
- Anh muốn ở lại đây một đêm! Bạch Thái Lăng nhìn cô nói
Lục Nhiên nhìn vào đồng hồ cũng đã là 9 giờ tối.
*Nếu ở trên thành phố thì chỉ xem là giờ bình thường nhưng đây là ngoại thành.
Buổi tối đi về giờ này thì cũng có chút không an toàn.
Mà Lục Nhiên cô cũng đâu phải là người thấy khó mà làm lơ được, lỡ đâu trong lúc đang đi anh gặp phải chuyện gì rồi liên lụy đến cô thì sao? Vậy thôi thì mình đành giúp vậy, tích thêm đức cho con cái sau này hehe..* Cô thầm nghĩ rồi tự cười.
- Uhmmm..........!Cũng được nhưng anh chỉ được ngủ ngoài ghế sofa! Lục Nhiên nói
Bạch Thái Lăng được sự đồng ý của cô thì vui vẻ mà nằm xuống ghế, Lục Nhiên thấy vậy liền nói:" Nè! Anh định như thế mà ngủ luôn sao?"
Anh nghe cô nói vậy thì chỉ im lặng mà gật đầu.
Quả thật anh đâu có đồ để tắm vì đây là nhà cô mà! Lục Nhiên thấy hành động của anh thì chỉ bất lực thở dài rồi đi phòng lấy cái gì đó.
5 phút sau cô đi ra chìa tay đưa cho Bạch Thái Lăng một bộ quần áo nam.
- Nè đi tắm rồi mặc vào!
Bạch Thái Lăng bất ngờ vì trong nhà cô lại có đồ của nam.
Thấy anh cứ bất động như vậy cô lại nói.:" Có thể đồ của Cố Hàn có một chút không vừa với anh nhưng anh cứ mặc đi, đỡ hơn là ở dơ rồi nằm trên ghế của tôi!"
Nghe đến đồ của Cố Hàn, anh lúc này mới thầm thở phào.
Trong đầu cứ đang nghĩ là cô có bạn trai rồi chứ! Bạch Thái Lăng cầm quần áo cô đưa rồi bước vào nhà tắm.
30 phút sau anh đi ra........
Lục Nhiên đúng lúc đem chăn gối ra cho anh nhìn thấy quần áo anh đang mặc cũng ngầm cảm thán.
* Đúng là bạn thân có khác, mặc đồ của nhau cũng vừa quá đi chứ!* Cô tiến lại đặt chăn gối xuống ghế sofa rồi quay đầu bước đi thì bị anh gọi lại.
- Lục Nhiên à! Lăng Kiêu là con của anh đúng không?
Bước chân Lục Nhiên dừng lại* Anh hỏi câu này là có ý gì? Không lẽ anh muốn đem tiểu Kiêu đi sao?*
- Lăng Kiêu mãi mãi chỉ là con của một mình tôi!
- Anh đã điều tra rồi! Lăng Kiêu cũng là con của anh!
Lục Nhiên nghe tới đó thì xoay người lại đối diện với anh rồi thẳng thắn nói:" Năm đó là ai một mực không muốn tôi mang thai mà đưa ly sữa có chứa thuốc tránh thai hả?"
Bạch Thái Lăng bất ngờ vì cô lại biết những điều này, anh rất muốn xin lỗi cô nhưng cô lại vén một bên mái lên rồi nói:" Năm đó khi tôi không có ở nhà hai ba ngày là vì vết sẹo này đây! Người tình của anh đã gây ra anh biết chứ!" Rồi những câu chuyện được giấu bây giờ Lục Nhiên đều một lần nói ra hết.