Bạch Thái Lăng từ bất ngờ này đến bất ngờ khác, anh vậy mà lại không biết năm đó anh cưới Lục Nhiên về lại để cho cô chịu nhiều thiệt thòi như vậy, anh rất tự trách bản thân.
Lục Nhiên khi nói ra được hết những lời trong lòng mà bao lâu nay cô đã giấu giếm thì nước mắt của Lục Nhiên không tự chủ được mà cứ tuôn rơi.
Bạch Thái Lăng nhìn dáng vẻ nhỏ nhắn cúi mặt xuống khóc của cô thì anh rất muốn lại dỗ dành, nhưng vừa đưa tay chạm vào vai của Lục Nhiên thì cô đã né ra một bên sau đó là quay người đi về phòng đóng cửa lại.
Bạch Thái Lăng cảm thấy rất có lỗi, anh thực sự rất muốn bù đắp lại những tổn thương mà mình đã gây ra cho Lục Nhiên nhưng chẳng biết làm cách nào.
Anh đi lại ghế sofa nằm xuống, một tay đặt lên bụng tay còn lại vác lên trán mà thở dài suy nghĩ.
Đêm hôm ấy cả anh và cô đều trằn trọc mãi mà không ngủ được vì ai cũng có suy nghĩ riêng.
Sáng ngày hôm sau.............
Tiểu Kiêu thức dậy, cậu nhóc nhỏ đi vệ sinh cá nhân rồi đi vào phòng tự mình thay đồ.
Rất nhanh sau đó Tiểu Kiêu bước ra và không khỏi ngạc nhiên vì Bạch Thái Lăng lại ở đây mà còn nấu ăn nữa chứ! Cậu nhóc nhỏ tiền đến phía Bạch Thái Lăng đang nấu rồi lấy ngón tay chọt chọt vào người anh rồi hỏi:
- Cả đêm qua chú ngủ ở đây sao?
Bạch Thái Lăng đang nấu ăn, nghe tiếng Tiểu Kiêu nói thì anh cúi xuống nhìn rồi mỉm cười nói:" Phải! Cả đêm chú đều ở đây!"
Lục Nhiên từ sớm đã xuống dưới nhà mở tiệm để tí nữa Thảo Tiên và Yến Tuyết đến làm.
Tiểu Kiêu biết điều đó và cậu có chuyện này muốn hỏi Bạch Thái Lăng nhưng thường có mẹ ở đây cậu không thể nói, bây giờ chỉ có mình anh và Tiểu Kiêu nên cậu nhóc chọt chọt vào ống quần anh rồi hỏi:
- Chú à! Con có chuyện muốn nói!
Bạch Thái Lăng nghe Tiểu Kiêu có chuyện muốn nói với mình thì anh vui vẻ tắt bếp rồi ngồi khụy một chân xuống để nghe xem Tiểu Kiêu sẽ nói gì.
- Chú.......! Tiểu Kiêu đang chừng chừ không biết có nên nói hay không.
- Chú làm sao? Bạch Thái Lăng hỏi
- Chú ....!có phải là ba của con không?
Nghe tới đây anh bất giác khựng lại, trong đầu anh bây giờ là một mớ hỗn độn không biết có nên nói thật với cậu nhóc hay không.
Tiểu Kiêu thì cứ mong muốn có được câu trả lời mà cứ lay lay Bạch Thái Lăng.
Bạch Thái Lăng cũng muốn con nhận mình nên anh nhẹ nhàng gật đầu nói:" Phải!"
Vừa dứt câu thì từ ngoài cửa Lục Nhiên bước vào, đương nhiên cô cũng không hề biết đến cuộc trò chuyện giữa Tiểu Kiêu và Bạch Thái Lăng.
Cô đi vào là đã ngửi thấy mùi thơm của những món ăn.
Bạch Thái Lăng thấy cô về thì cũng đứng dậy cười rồi nói:" Em vào ngồi ăn sáng nè!"
Đây là lần đầu tiên Lục Nhiên thấy Bạch Thái Lăng nấu ăn, Tiểu Kiêu từ lâu đã ngồi vào bàn, cậu nhóc nhỏ còn lên tiếng:" Ba với mẹ lại ngồi ăn cơm đi"
Lục Nhiên nghe Tiểu Kiêu nói thì cũng ậm ừ đi lại ngồi nhưng hình như có gì đó sai sai ở đây thì phải!
- Tiểu Kiêu à con.....!vừa nói cái gì thế? Lục Nhiên vừa nghe thấy Tiểu Kiêu gọi Bạch Thái Lăng là ba thì phải.
- Ba ạ! Tiểu Kiêu nhìn Lục Nhiên nói
Không chỉ riêng cô mà Bạch Thái Lăng cũng rất bất ngờ, anh cứ nghĩ thằng bé khi biết anh là ba của nó thì phải cần một thời gian dài để chấp nhận được.
Nhưng không ngờ Tiểu Kiêu lại sớm đoán được nhưng cậu nhóc nhỏ này chỉ muốn hỏi cho chắc ăn thôi.
Dù sao anh cũng là ba ruột của Lăng Kiêu nên cô cũng có ý định sẽ nói cho con mình biết sự thật.
Ai có ngờ nó lại biết nhanh như thế chứ? Lục Nhiên chấp nhận để anh đưa Lăng Kiêu đi chơi hoặc đi đâu đó.
Nhưng nếu như cô biết được Bạch Thái Lăng có ý muốn đem con của cô đi thì cô sẽ giành lại.....
Ngồi trên bàn ăn, Bạch Thái Lăng và Lăng Kiêu nói chuyện với nhau rất nhiều.
Tiểu Kiêu nói kêu anh bằng ba rất tự nhiên không có một chút gượng gạo nào làm anh rất hạnh phúc.
Giờ anh mới biết có gia đình thật hạnh phúc biết bao nhưng đó chỉ mới được Tiểu Kiêu chấp nhận còn một nhân vật khó khăn hơn đó chính là Lục Nhiên
………………
-Con chào mẹ con đi học! Lăng Kiêu cùng Bạch Thái Lăng và Lục Nhiên xuống dưới nhà.
Bạch Thái Lăng ngỏ ý muốn hôm nay được chở Tiểu Kiêu đi học, mà Tiểu Kiêu thì lại rất phấn khích ah! Vẫy tay chào mẹ mình rồi cậu nhóc nhỏ leo lên chiếc xe sang trọng của ba mình.
Chiếc xe lăn bánh đi được một đoạn xa thì lại có một chiếc khác đi tới, người xuống xe không ai khác là Lung Linh.
- Ủa? Tiểu Kiêu đâu rồi Lục Nhiên? Lung Linh đến đón cậu nhóc nhỏ đi học như thường ngày thì chẳng thấy cậu bé đâu.
- Đi học rồi! Lục Nhiên nhìn chiếc xe đen đang đi xa dần nói
- Đi học rồi sao? Nhưng mà ai chở chứ? Lung Linh thắc mắc
- Ba của nó! Nói rồi Lục Nhiên bước vào nhà để Lung Linh đang đứng hoang mang ở đấy và chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra ......