Editor: Wave Literature
"Chị nói cái gì mà tắm chung?!" Không thể chịu thêm được nửa, cuối cùng Lâm Giang cũng ngắt lời.
"Khi chị bốn tuổi đang chơi trong nhà thì chị đã đối xử với đứa bé tám tháng tuổi tôi đây như một con búp bê rồi ném tôi thẳng vào bồn nước. Nếu tôi không cố kiên cường bám víu để sống thì có lẽ tôi đã bị chết đuối rồi!"
Lâm Tâm Ý: "Được rồi, thậm chí nếu điều mày nói là sự thật thì nó vẫn không thay đổi được sự thật tao biết mày rất rõ. Cái trò vặt vãnh của mày không thể qua mặt được tao đâu!"
Lúc này, Lâm Tâm Ý dừng một lát rồi cô mới cúi xuống thì thầm vào tai Lâm Giang, "Nói tao sự thật đi. Món quà đó là dành cho Yến Yến đúng không?"
Lâm Giang không nói gì nhưng vẻ mặt anh rõ ràng thay đổi.
Chú ý đến phản ứng của anh, niềm vui trên khuôn mặt Lâm Tâm Ý càng thêm sâu, "Mày định đưa Yến Yến một món quà và sử dụng tao như một vỏ bọc, đúng không?"
"Nhưng mày không ngờ tao lại quay trở lại, nên bây giờ mọi cố gắng của mày đều uổng phí. Haizz, đây chắc là nỗi đau lớn lắm, phải không?"
Lâm Giang cầm gối và chôn đầu vào nó, từ chối nghe thêm bất kỳ lời nói nào của Lâm Tâm Ý. "Trung Quốc không chào đón chị đâu, làm ơn quay trở về nơi mà chị nên ở đó đi!"
"Tại sao tao nên thế cơ chứ? Tao không muốn, vậy mày có thể làm gì đây?" Lâm Tâm Ý kiêu ngạo ngẩng đầu lên và quay trở lại chủ đề trước đó. "Tao nghĩ mày ghét Yến Yến chứ? Con bé đã từng đến nhà chúng ta rất nhiều lần nhưng mày chưa từng dành cho con bé một ánh mắt dư thừa nào.
Tại sao bây giờ đột nhiên mày lại tặng quà cho nó? Chưa nói đến việc, thậm chí mày còn chịu bị đánh để bảo vệ con bé nữa…
"Rốt cuộc thì mày xem trọng sự ngây thơ, vẻ đẹp, sự dễ thương hay sự vâng lời của Yến Yến hả?"
"Tao thực sự cảm thấy đáng thương khi sinh ra là phận đàn bà mà. Nếu tao mà là đàn ông thì mày sẽ không bao giờ có hôn ước từ nhỏ với Yến Yến đâu…"
"Nhưng nếu Yến Yến sẵn lòng theo tao đến Mỹ thì đó vẫn là chuyện giữa hai chúng ta đấy. Dù sao thì cũng có một vài các tiểu bang chấp nhận hôn nhân đồng giới mà…"
"Lâm! Tâm! Ý!" Đột nhiên Lâm Giang ngồi dậy và hết tên chị gái mình cùng một lúc.
"Wow, mày nổi điên cái gì hả? Có phải tao nhìn thấy mày ghen hay không vậy?", Lâm Tâm Ý nháy mắt và giơ điện thoại ra. "Để tao chụp cho mày một bức nào. Đây là lần đầu tiên em tao mất bình tĩnh nên tao phải ghi lại khoảnh khắc quý giá này…"
"Đừng cử động và giữ vẻ mặt đó đi nào, cám ơn…Lâm Giang, tại sao mày lại cử động chứ? Này! Tao còn chưa có chụp hình mà…Trời, mày đang phá game đấy…"
"Chị bị điên à? Chị có thể bình thường một chút được hay không vậy?"
"Được rồi, được rồi, tao sẽ không phá bĩnh mày nữa. Nói đến chuyện làm ăn thôi nào…" Nói đến đây thì Lâm Tâm Ý vươn tay về phía Lâm Giang và xoa tay. "…Mày hiểu mà. Miễn là mày làm tao hài lòng thì tao sẽ trả lại những món quà đó cho Yến Yến.
"Tao chỉ nói một lần thôi: nếu mày từ chối giao dịch này thì tao sẽ làm mọi thứ tao muốn – "
Trước khi Lâm Tâm Ý ngừng nói thì Lâm Giang đã cầm điện thoại lên và bắt đầu gõ chữ trên đấy.
Một lúc sau, "dinh dong!", điện thoại của Lâm Tâm Ý rung.Cô nhấn vào AliPay và nhìn thấy Lâm Giang đã gửi cho cô một số tiền "8888".
Lâm Tâm Ý xoa tay một lần nữa và nói, "Chỉ đủ để trả phí dịch vụ thôi. Mày vẫn chưa trả phí quà tặng đâu đấy…"
Đồ chết tiệt, rõ ràng là cướp giữa ban ngày mà!
Đè ép cơn tức giận xuống, Lâm Giang gõ điện thoại thêm một lần nữa.
Nhìn thấy giao dịch mới "8888" trong tài khoản AliPay của mình thì nụ cười rạng rỡ xuất hiện trên môi Lâm Tâm Ý, "Thành giao nhé!"
Lâm Giang chỉ tay ra cửa và nói, "Cho nên, Lâm Tâm Ý, bây giờ là lúc chị nên rời khỏi rồi đúng không?"
"Không vội. Vẫn còn chuyện quan trọng khác mà chúng ta chưa thảo luận…" Khi nói thì Lâm Tâm Ý cúi mặt xuống nhìn Lâm Giang. "…Đưa tao thêm một ít tiền nữa và sau đấy tao sẽ chuẩn bị một bất ngờ cho mày. Đừng lo, miễn mày chủ chi thì tao bảo đảm mày sẽ hài lòng mà thôi!"