Editor: Wave Literature
"…Đưa tao thêm một ít tiền nữa và sau đấy tao sẽ chuẩn bị một bất ngờ cho mày. Đừng lo, miễn mày chủ chi thì tao bảo đảm mày sẽ hài lòng mà thôi!"
"Đừng lo, tao sẽ không yêu cầu thêm nữa đâu. Mày chỉ cần thêm một số nữa trước số đầu mà thôi…"
Thêm một số trước số đầu…
Lâm Giang quay người và chỉ để lại cho Lâm Tâm Ý thấy cái ót của mình.
"Lâm Giang, tao chỉ muốn cho mày một lần đại giảm giá mà thôi bởi vì mày là em trai tao. Nếu là những ai khác—như Người chỉ đường ngu ngốc kia chẳng hạn—thì thậm chí tao còn không thèm nghĩ cách giúp đỡ nữa đấy. Dù cậu ta có quỳ xuống trước mặt tao và gọi tao là Papa đi chăng nữa…"
Lâm Giang trùm chăn kín người và tránh để Lâm Tâm Ý nhìn thấy thậm chí cả cái ót của mình.
"Lâm Giang, có phải mày vẫn muốn tao phối hợp với mày đúng không? Được rồi, tao sẽ không thèm ép mày nữa. Dù sao thì chuyện kinh doanh cũng chỉ tốt hơn khi song phương tình nguyện hợp tác với nhau. Nhưng mày tốt nhất đừng hối hận về quyết định của mình. Vì tao sẽ ra giá cao hơn, nghĩa là chuyện ngạc nhiên mà tao chuẩn bị sẵn sẽ không có gì ngạc nhiên nữa hết…" Mặc dù nhìn thấy Lâm Giang không cử động gì nhưng Lâm Tâm Ý vẫn không muốn từ bỏ như thế. Do đó, cô tiếp tục thuyết phục anh, "…Mày biết đấy, tao không thể giúp mày nếu mày để cơ hội vụt qua tầm tay mình như vậy. Mày nên biết tao luôn tự hào về sự uy tín của mình. Tao sẽ là người hợp tác với mày về lâu về dài đấy. Nếu bây giờ tao thất vọng về mày thì không phải tao sẽ mất một nguồn thu nhập tiềm năng sao? Mày nghĩ tao ngu ngốc đến mức làm việc đó à?"
"Haizz, thôi vậy! Mày không muốn hợp tác với tao nhưng cũng đâu cần lờ tao đi như thế? Mày xuất thân ở đâu mà thô lỗ như vậy hả? "
"Thôi quên đi, bây giờ tao sẽ đi ra đây…" Lâm Tâm Ý nói và cô nâng chân và bước về phía cánh cửa. Nhưng cô vừa bước được ba bước nhỏ thì cô xoay người một lần nữa. Nhìn thấy Lâm Giang vẫn không cử động thì cô quyết định tung con át chủ bài của mình, "…Nhìn xem liệu bé Yến Yến ngây thơ, xinh đẹp, dễ thương và vâng lời có quay trở lại hay không. Nếu con bé quay trở lại thì tao nghĩ tao sẽ mang nó đi ra ngoài trải nghiệm một vài niềm vui…"
Nằm trên giường, ngay lập tức Lâm Giang tung chăn và bật dậy.
Nhìn thấy cảnh này, nụ cười nở trên mặt của Lâm Tâm Ý và cô bắt đầu bước đi về phía cửa một cách dứt khoát, chẳng buồn ngoảnh nhìn phía sau. Dĩ nhiên, trước khi bước đi thì cô không quên bỏ lại một quả bom, "Thật đáng buồn khi diễn xuất của ai đó hoàn hảo đến mức hắn không thể đi được bất cứ nơi nào hắn muốn hoặc hắn sẽ tự làm tổn thương chính mình…"
Ngay khi Lâm Tâm Ý vừa nói từ "đi" – thì "ding dong!", điện thoại của cô rung lên.
Cô cúi đầu nhưng sự chú ý khác từ Alipay—Lâm Giang gửi cho cô "188,888".
Nhìn thấy nó, cuối cùng Lâm Tâm Ý cũng ngừng bước. Cô xoay người và nở nụ cười chói mắt. "Có một thành ngữ mà tao thực sự không thể không đồng ý. Những em trai bé nhỏ luôn là chiếc áo bông nhỏ ấm áp của những người chị mà…"
Chiếc áo bông nhỏ cái đầu chị ấy! Thành ngữ ấy phải là "con gái luôn là chiếc áo bông nhỏ ấm áp của người cha"…và thuật ngữ "chiếc áo bông nhỏ" nên dùng để miêu tả những đứa con gái. Tôi trong mắt chị giống một đứa con gái lắm hả?
Không thể chịu thêm được nữa, Lâm Giang ném chiếc gối về phía Lâm Tâm Ý.
Lâm Tâm Ý vươn tay và dễ dàng bắt được nó. "Chiếc áo bông nhỏ à, chị bảo đảm sẽ hoàn toàn khiến mày hài lòng. Được rồi, tao sẽ đi xem Yến Yến đã quay lại hay chưa, moa…"
Moa cái đầu chị ấy!
Lâm Giang nắm lấy chăn và trùm chặt bản thân mình trong đấy.
…
Không lâu sau khi Lâm Tâm Ý rời đi thì đột nhiên tiếng bước chân vang lên ở phía dưới lầu.
Xuyên qua cửa phòng, đại khái Lâm Giang có thể nghe được cuộc nói chuyện của Lâm Tâm Ý và Thi Yến với nhau.
Anh biết Thi Yến và Hạ Thương Chu đã mua được dit da jow, và bây giờ họ đang đi về phía phòng ngủ của anh.
Nhanh chóng anh chui ra khỏi chăn và nằm dài trên giường, tiếp tục tình trạng đau đớn và kiệt sức trước đó.
Người mở cửa vào đầu tiên là Lâm Tâm Ý. Cầm dit da jow trong tay, cô đọc hướng dẫn sử dụng và đi đến bên giường anh. Rồi cô nhìn thẳng Lâm Giang và nói, "Áo bông nhỏ à, cởi quần áo ra nào…"