Người ta nói, con dâu tương lai về ra mắt mẹ chồng đều rất căng thẳng và lo lắng.
Minh Hiểu Khê không biết người yêu của anh trai mình có lo lắng hay không, nhưng cô lại cảm thấy mẹ của mình lo đến cuống cuồng chân tay luôn rồi.
Từ sáng sớm tinh mơ bà đã dậy để đi chợ mua đồ ăn rồi dọn dẹp nhà cửa.
Minh Hiểu Khê nhìn mẹ mình đi qua đi lại, làm việc như con quay cũng muốn phụ một tay nhưng đều bị bà gạt sang một bên.
“Con vụng về như vậy, toàn đụng đâu đều hỏng đó thôi.
Tốt nhất cứ ngồi yên ở đó cho mẹ.”
Minh Hiểu Khê bị mẹ ghét bỏ chẳng thể làm gì khác là ngồi yên một chỗ.
“Mẹ… Con thấy mẹ quá căng thẳng rồi, làm gì có nhà ai, con trai đưa bạn gái về chơi mà mẹ chồng lại lo lắng ngược xuôi đến mất ăn mất ngủ như vậy chứ.”
Đỗ Bảo Tuyền liếc con gái một cái sắc lạnh.
“Con thì biết cái gì.
Thằng nhóc chết bầm Minh Hiểu Đông kia năm nay đã hơn ba mươi rồi, đây là lần đầu tiên đưa bạn gái về ra mắt nghĩa là nó có ý tính chuyện lâu dài.
Mẹ mà không thể hiện tốt, nhỡ doạ con gái nhà người ta sợ mà bỏ chạy thì biết làm sao.
Hũ mắm hách nhà mình lại không xuất bán được.
Biết bao giờ mẹ mới được ôm cháu chứ.”
Minh Hiểu Khê lập tức yên lặng, tự biết thân biết phận mà kéo khoá miệng mình lại.
Sau đó âm thầm nhắn tin cho anh trai.
Hiểu Khê: “Anh! Mẹ nói anh là hũ mắm hách.
Em nghĩ anh nên suy xét xem mình có thực sự là con đẻ trong nhà hay không "
Hiểu Khê: (icon cười đắc ý)
Minh Hiểu Đông: “Con nhóc thối! Lâu ngày không ăn đòn nên em ngứa da có phải hay không?”
Minh Hiểu Đông: (Icon tức giận.)
Hiểu Khê: (Icon cười che miệng)
Hiểu Khê: “Em chỉ nói sự thật thôi mà, chính miệng mẹ vừa nói như thế.
Em xin thề…”
Minh Hiểu Đông: (icon nước mắt tuôn rơi)
Minh Hiểu Khê: “Anh, đừng đau lòng…(Icon cười lớn)
Minh Hiểu Khê:” Anh về đến đâu rồi?”
Minh Hiểu Đông:" Anh không muốn về nhà nữa."
Minh Hiểu Khê: “Em biết rồi, em sẽ nói với mẹ, để mẹ không phải dọn dẹp với chuẩn bị nữa, em thấy mẹ sắp thành con quay luôn rồi.
Em đau lòng.”
Minh Hiểu Đông: “Em gái, em chờ đó cho anh…”
Minh Hiểu Đông: “Anh về đến cầu Cái rồi.”
Minh Hiểu Khê: “Ok.”
Hai giờ sau Minh Hiểu Đông cũng về đến nhà.
Chiếc xe ô tô màu đen lái vào cổng.
Minh Hiểu Đông một thân đồ tây, dáng người thẳng tắp, ngũ quan sắc nét, mắt kính gọng vàng bước xuống xe.
Nghe tiếng ô tô dừng, Đỗ Bảo Tuyền là người dẫn đầu đi ra đón người.
Minh Hiểu Khê một thân đồ ngủ màu hồng, chân đi dép cá sấu đáng yêu lon ton chạy theo sau.
Khi nhìn thấy bộ dáng của anh trai lâu ngày không gặp mặt, cô nhịn không được mà bật cười thành tiếng.
“U là trời! Anh trai em bây giờ nhìn thật bảnh trai ra dáng tổng tài bá đạo quá đi…”
Đỗ Bảo Tuyền cốc trán cô một cái.
“Đừng láo loạn…”
Minh Hiểu Khê le lưỡi với bà, sau đó ngó nghiêng muốn nhìn chị dâu tương lại.
Minh Hiểu Đông vòng sang ghế phụ mở cửa xe cho bạn gái.
Cửa xe mở ra một đôi chân dài trắng muốt nuột là bước xuống.
Rất nhanh một cô gái vô cùng xinh đẹp, mặc một chiếc váy hai dây đỏ rực xuất hiện.
Minh Hiểu Đông dắt tay cô gái dẫn đến trước mặt Đỗ Bảo Tuyền và Minh Hiểu Khê.
“Mẹ.
Giới thiệu với mẹ đây là Vũ Hồng Nhung, bạn gái của con.”
Nói rồi anh lại nhìn Vũ Hồng Nhung giới thiệu tiếp.
“Giới thiệu với em đây là mẹ và em gái của anh, Hiểu Khê.”
Vũ Hồng Nhung cười thẹn thùng đưa tay vuốt tóc bên mai, lễ phép chào hỏi.
“Cháu chào bác ạ.”
Nhưng cô ta lại nghiễm nhiên bỏ qua không nhìn đến Minh Hiểu Khê.
Minh Hiểu Khê có chút khó hiểu, nhưng nghĩ bạn gái của anh trai mới lần đầu gặp mặt nên hơi bối rối, vậy là cô lên tiếng trước.
“Em chào chị dâu tương lai, em là Hiểu Khê, em gái của anh Đông, em rất vui khi được gặp chị…”
Vũ Hồng Nhung lúc này mới đưa mắt đánh giá Minh Hiểu Khê một lượt, giọng nói lạnh nhạt hờ hững.
“Chào em.”
“Được rồi mau vào nhà thôi, đừng đứng ở ngoài này nắng lắm…”
Đỗ Bảo Tuyền như phát giác ra điều gì đó, bà kéo tay con gái rồi nói với hai người Minh Hiểu Đông và Vũ Hồng Nhung.
Vào trong nhà Minh Đình Nhân đang ngồi ở bàn uống trà.
Một Minh Hiểu Đông là người lên tiếng giới thiệu trước.
“Bố, con về rồi ạ.
Đây là Hồng Nhung, bạn gái con.”
Anh nắm tay bạn gái đứng thẳng tắp trước mặt bố mình.
“Giới thiệu với em đây là bố anh.”
“Cháu chào bác ạ.”
Vũ Hồng Nhung nở nụ cười tiêu chuẩn lễ phép chào hỏi.
Minh Đình Nhân gật đầu đặt chén trà trên tay xuống bà, gật đầu.
“Chào cháu.”
Kể từ khi vào nhà, Minh Hiểu Khê luôn có cảm giác người bạn gái này của anh trai hình như không thích cô thì phải.
Cô ta nói chuyện với ai trong nhà cũng đều rất nhiệt tình, chỉ riêng với cô là qua loa lấy lệ thậm chí còn giả vờ không nghe thấy, không trả lời luôn.
Nhưng cô không nói ra suy nghĩ này của mình vì sợ bố mẹ và anh trai phiền lòng.
Sau khi mọi người cũng đã chào hỏi và làm quen với nhau.
Đỗ Bảo Tuyền nói phải đi chuẩn bị cơm, Vũ Hồng Nhung cũng đứng lên muốn đi theo phụ giúp.
Đỗ Bảo Tuyền vội xua tay, nói.
“Cháu đi đường xa mệt mỏi cứ nghỉ ngơi cho khoẻ đi, việc cũng chẳng có gì đâu bác làm một loáng là xong ý mà.”
Vũ Hồng Nhung nghe bà nói vậy cũng ngoan ngoãn gật đầu.
“Vâng ạ.”
Nhưng khi nhìn thấy Minh Hiểu Khê đang ríu rít cùng Minh Hiểu Đông ở bên kia thì cô ta lại cố ý nói lớn.
“Ơ thế Hiểu Khê không giúp bác nấu nướng gì ạ?”
Đỗ Bảo Tuyền nghĩ cô thuận miệng hỏi nên liền trả lời.
“Ôi! Em nó vụng về lắm cháu ạ, nó không giúp là bác còn phải cảm ơn rồi, chứ nó mà giúp thì bác còn vất hơn.”
Bà vừa nói vừa cười trong giọng nói mang theo vô vàn sự cưng chiều con gái.
Minh Hiểu Khê nghe mẹ mình nói thì cũng làm bộ hờn dỗi.
“Mẹ… Ai lại nói xấu con gái với con dâu tương lai như thế bao giờ cơ chứ.”
Thật ra tài nấu nướng của Minh Hiểu Khê cũng khá tốt nhưng cô thực sự rất lười vào bếp.
Đỗ Bảo Tuyền rất chiều con gái, nên việc cô không thích bà cũng không ép cô làm.
Bà trái ngược với con gái, bà thích vào bếp nấu ra những món ăn ngon.
Ngày trước do bận bịu công việc, không có nhiều thời gian để nấu những món cầu kỳ, hay là nghiên cứu món mới.
Bây giờ bà đã nghỉ, thời gian bà có rất nhiều, nên món ăn bà làm ngày càng thêm đa dạng, bà yêu thích điều đó.
“Mẹ chỉ nói sự thực thôi con gái ạ…”
Bà vui vẻ trêu chọc con gái.
Nhưng Vũ Hồng Nhung lại như không hiểu vấn đề, cô ta nghiêm túc nhìn Minh Hiểu Khê nói.
“Em như thế thực sự rất vô tâm đó.
Làm con gái mà không phụ giúp mẹ việc nhà, như vậy là em không thương mẹ rồi.
Ở nhà chị, nếu chị mà ở nhà thì nhất định mẹ chị không phải động tay động chân vào bất cứ việc gì cả.
Nhất là những khi nhà có khách như thế này, em phải làm việc để mẹ em ngồi nói chuyện với khách mới phải.”
Minh Hiểu Khê tự nhiên bị dạy dỗ, cả người hoàn toàn ngơ ngẩn lâm vào sương mù không hiểu chuyện gì đang xảy ra cả.
Đỗ Bảo Tuyền cũng mất mấy giây đứng hình nhưng bà nhanh chóng cười nói.
“Ôi! Cháu Nhung đúng là một cô gái đảm đang, người con hiếu thảo.
Mẹ cháu có người con gái như cháu thật là có phúc quá.
Sau này nếu có cháu làm vợ, thằng Đông nhà bác thật sự tốt số lắm đây.”
Vũ Hồng Nhung nghe bà nói thì che miệng cười, sau đó nhẹ nhàng hất tóc, vẻ mặt đầy tự tin.
“Đó là dĩ nhiên ạ, nếu cháu và anh Đông lấy nhau, cháu sẽ nghỉ việc ở nhà, toàn tâm toàn ý chăm sóc cho gia đình ạ.”
(còn tiếp).