Đỗ Bảo Tuyền nghe cô ta nói cũng chỉ cười nhẹ, gật đầu sau đó đi vào trong bếp.
Minh Hiểu Khê cũng đứng lên đi theo mẹ mình vào trong bếp.
Mọi thức ăn đã được Đỗ Bảo Tuyền chuẩn bị từ trước nên lúc này bà chỉ cần bắc lên bếp xào nấu mà thôi.
Minh Hiểu Khê đi lấy một ít trái cây mà ra rửa sạch rồi gọt vỏ.
Đỗ Bảo Tuyền vừa nấu vừa nhỏ giọng nói chuyện.
“Con gái, con với con bé Nhung gặp nhau bao giờ chưa?”
Minh Hiểu Khê lắc đầu.
“Chưa từng mẹ ạ.
Đây là lần đầu chúng con gặp nhau.”
Đỗ Bảo Tuyền nhíu mày, suy nghĩ một chút.
“Lần đầu gặp mặt mà sao mẹ cứ cảm thấy con bé không thích con vậy nhỉ.”
Minh Hiểu Khê giơ ngón tay cái với mẹ mình.
“Mẹ, mẹ thật tinh tường.
Con cảm thấy chị ấy rất rất không thích con ý.”
Hai mẹ con vừa nấu cơm vừa nhỏ giọng nói chuyện.
Minh Hiểu Đông nói chuyện với Minh Đình Nhân xong thì đi vào bếp gọi em gái.
“Hiểu Khê ra đây anh bảo.”
“Dạ…”
Minh Hiểu Khê thưa một câu rồi chạy ra ngoài.
Minh Hiểu Đông đưa cho cô một hộp quà.
“Cho em…”
Minh Hiểu Khê nhận quà của anh trai, vui vẻ cười đến híp mắt.
Cô không thể chờ thêm nữa nhanh tay mở hộp quà ra.
Hộp quà mở ra là một chiếc vòng tay vô cùng tinh xảo và đẹp mắt.
“Woa…”
Cô cầm chiếc vòng lên rồi đeo vào tay ngắm nghía một hồi, càng nhìn càng thích.
“Anh trai em là tốt nhất…”
Cô giơ ngón cái với Minh Hiểu Đông rồi chạy đến khoe với Minh Đình Nhân.
“Bố, bố nhìn xem đẹp không này…”
Minh Đình Nhân cười gật đầu, cưng chiều con gái mà khen ngợi.
“Rất đẹp, con gái bố đeo cái gì cũng đẹp hết.”
Minh Hiểu Khê được bố khen cười càng thêm rực rỡ.
Minh Hiểu Đông cốc trán cô một cái.
“Vừa nhìn thấy chiếc vòng này anh liền nghĩ đến em đấy.”
“Cảm ơn anh trai.
Anh trai em tốt nhất trên đời.”
“Bớt dẻo mỏ đi cô nương.”
Minh Hiểu Đông lại cốc cô thêm một cái.
Minh Hiểu Khê ôm lấy đầu né tránh, hô lên.
“Này! Không cho đánh em nữa nhé.
Đánh nhiều em sẽ ngốc thì làm sao?”
Minh Hiểu Đông kéo cổ áo em gái lại, cốc thêm một cái nữa.
“Con nhóc thối, anh đã đánh thì để xem mày chạy đi đâu cho thoát.”
Cốc thêm cái nữa anh lại nói.
“Cốc một cái đổi % cổ phần, ngồi yên cho anh cốc.”
Minh Hiểu Khê nghe anh nói thì cười lớn, chớp chớp mắt, ngây thơ đáng yêu.
“Anh… Người ta là ăn khế trả vàng, sao đến chỗ của anh lại thành cốc đầu trả cổ phần rồi.”
“Anh thích được không?”
“Được, được… Em đếm rồi đấy nhé, anh cốc em mười cái rồi…”
Minh Hiểu Đông cười thu tay, nói.
“Mười cái tương đương với % cổ phần công ty, lát nữa sẽ đưa em giấy chuyển nhượng.”
Minh Hiểu Khê chỉ nghĩ anh đùa mình không nghĩ đến anh làm thật, kinh ngạc đến tròn mắt.
“Anh… Cái này chơi lớn quá…”
“Không lớn, vốn là muốn cho em rồi… Xem như của hồi môn.”
Minh Hiểu Khê bĩu bĩu môi.
“Anh là trá hình giục em lấy chồng hả?”
“Ôi! Em gái anh thật thông minh…”
Minh Hiểu Khê biết anh trai nếu đã nói như vậy thì chắc chắn anh đã làm xong rồi, bây giờ chỉ là tìm lý do đưa cho cô mà thôi.
Nếu đây là thứ anh trai muốn cho cô, làm một đứa em ngoan, cô sẽ không làm khách mà từ chối đâu.
Cô cười ôm lấy tay anh lắc nhẹ
“Vậy em xin nhé anh trai thân yêu.”
“Ngoan…”
Anh vuốt tóc cô một cái, cười đầy thoả mãn.
Hai anh em vui vẻ hi hi ha ha cười nói mà hoàn toàn không nhìn thấy Vũ Hồng Nhung đang đứng ở bên cạnh sắc mặt đã vô cùng khó coi.
Hai nắm tay cô ta siết chặt, ánh mắt nhìn về phía Minh Hiểu Khê như đao nhọn muốn khoét thịt ở trên người cô xuống vậy.
Minh Hiểu Khê cảm thấy, ở sau lưng có người đang nhìn mình chằm chằm thì quay đầu nhìn lại.
Nhưng lúc này Vũ Hồng Nhung đã thu lại tầm mắt.
Cô ta cười nói với Minh Hiểu Đông.
“Anh Đông anh thật tốt với em gái, em thật ghen tỵ đấy.”
Cô ta nhìn đến chiếc vòng trên tay Minh Hiểu Khê.
“Chiếc vòng này vừa nhìn thấy em đã rất thích, cứ nghĩ anh sẽ tặng nó cho em, không nghĩ đến chỉ là em ảo tưởng, nó là quà anh tặng cho em gái.”
Minh Hiểu Đông nhìn cô ta đầy kinh ngạc.
“Không phải khi đó em nói rằng em thích kim cương sao? Anh đã mua dây chuyền kim cương cho em…”
Vũ Hồng Nhung che miệng cười duyên.
“Đúng là em thích kim cương, nhưng những thứ xinh đẹp khác em cũng rất thích.
Khi đó em còn nghĩ chiếc vòng tay này và dây chuyền của em kết hộp thành một bộ cũng rất tuyệt.”
Nói rồi cô ta lại nhìn Minh Hiểu Khê.
“Hiểu Khê xinh đẹp như vậy chắc đã có bạn trai rồi nhỉ, bạn trai em không mua quà cho em hay sao mà em còn làm nũng đòi quà anh trai vậy?”
Minh Hiểu Đông khó hiểu nhìn bạn gái.
“Sao em lại nói vậy, con bé chưa từng đòi quà của anh, là anh thấy đẹp thì mua cho con bé mà thôi.
Với lại, kể cả sau này nó có người yêu hay có chồng, có con thì nó vẫn luôn là em gái của anh và nếu anh thấy đồ gì đẹp, anh thích vẫn sẽ mua cho con bé.”
Minh Hiểu Đông là một thẳng nam, anh cảm thấy, thái độ cùng lời nói của người yêu mình với em gái của anh không ổn, anh liền chỉnh lại.
Vũ Hồng Nhung lần đầu tiên bị người yêu bắt bẻ lời nói, còn là trước mặt em gái của anh thì trong lòng vô cùng bất mãn.
“Em cũng chỉ nói như vậy thôi, chứ em ấy lớn rồi, mà em thấy cứ ỷ vào bố mẹ và anh trai như thế là không được.”
Minh Hiểu Khê bị nói tự đưa tay chỉ lên mũi mình, ngơ ngẩn đến không thể nói thành lời.
Cô ỷ vào bố mẹ và anh trai từ bao giờ vậy, bà chị này lần đầu đến nhà cô mà đã vội vàng kết luận như vậy làm cho cô thật sự choáng váng.
Để giữ hoà khí nên cô cũng không muốn nhiều lời làm gì.
Nhưng trong lòng cô, người chị dâu tương lai này điểm số đã tụt xuống rất thấp rồi.
Minh Hiểu Đông nghe cô ta nói cơ mặt hơi run lên.
Em gái anh là người như thế nào anh hiểu rất rõ, con bé là người độc lập, chưa từng ỷ và người nhà bao giờ.
Con bé nỗ lực rất nhiều.
Còn việc anh và bố mẹ mình nuông chiều con bé là bọn họ muốn như vậy.
Đó là con gái, em gái của bọn họ, bọn họ nuông chiều con bé là chuyện hết sức bình thường.
Vũ Hồng Nhung lần đầu đến nhà, lần đầu gặp em gái anh, tại sao lại nói ra những lời đầy tính khiêu khích như vậy.
Minh Hiểu Đông lúc này đây cảm thấy ở bạn gái của mình có điều gì đó rất không ổn.
Vũ Hồng Nhung lại không cho là như vậy, cô ta nghĩ mình nói chẳng có gì sai cả.
Đúng lúc Minh Hiểu Đông muốn nói rõ phải trái, phân tích cho bạn gái hiểu em gái hơn thì Vũ Hồng Nhung có điện thoại.
Cô ta đi sang một bên nghe điện thoại.
Sau khi tắt máy cô ta đi tới kéo Minh Hiểu Đông sang một bên, nói.
“Anh chuyển cho em triệu đi, em đặt cái túi Chanel người ta ship đến nơi rồi.”
Minh Hiểu Đông nghe xong hơi nhíu chân mày, nói.
“Anh nhớ hôm trước anh vừa chuyển cho em triệu cơ mà.”
Vũ Hồng Nhung bĩu môi.
“Mỗi triệu thôi mà anh làm như nhiều lắm vậy đấy, tiền đó em đi shopping có một hôm là hết rồi.”
Minh Hiểu Đông thở dài lấy điện thoại ra chuyển tiền cho cô ta.
“Chụt…”
“Cảm ơn anh yêu.”
Cô ta vui vẻ hôn lên môi anh một cái cảm ơn.
(còn tiếp).