– Ngươi ở đây làm gì a?
Hạ Hầu Hiên nhịn không được kêu thán. Tình huống vừa rồi rất nguy cấp nên không chú ý đến tiểu gia khỏa kia nhưng lúc này sóng yên biển lặng cho nên khi nhìn thấy Tiểu Đường Tử cũng che chắn cho Ngưu Ngưu, trong lòng Hạ Hầu Hiên nhắm thẳng Tiểu Đường Tử mà chửi đến tổ tông ông bà. Hạ Hầu Hiên thầm nghĩ: “Ngươi là một tên thái giám đáng ghét, tốt nhất đừng nói ra đáp án mà trẫm nghĩ đến (Hiên ca nghĩ Tiểu Đường Tử yêu Ngưu Ngưu a~). Bằng không trẫm sẽ lột da ngươi.”
Ngay lúc này, Tiểu Đường Tử ở đối diện lăn lông lốc đứng lên, sợ hãi quỳ xuống nói:
– Hồi bẩm… hồi bẩm Hoàng thượng, vừa rồi… vừa rồi tình huống quá nguy cấp, nô tài… nô tài sợ Hoàng ca ca bị thương nên nhất thời… nhất thời ý nghĩ xông ta bảo hộ hắn.
[email protected]$%^&()… Hạ Hầu Hiên giật giật đôi môi, trong đầu lưu chuyển hằng ha sa số những danh từ bất hữu thiện (từ ngữ ko trong sáng:”>). Hạ Hầu Hiên hận không thể lập tức khiến cho tên thái giám đến tên cũng không biết này đuổi ra khỏi hoàng cung. Phải vất vả lắm mới có được một cảnh “anh hùng cứu mỹ nhân”, biết đâu qua chuyện này, Tiểu Hoàng sẽ đối với mình lấy thân báo đáp a~~. Còn ngươi chỉ là một tên tiểu thái giám, chạy đến đây diễn cái gì a. Đang buồn bực vì không có bị thương gì, hình tượng hoàn mỹ cũng bị thay đổi. Con bà nó, tên hỗn đản này phải chăng là cố ý phá hoại chuyện tốt đẹp giữa mình và Tiểu Hoàng.
Tiểu Đường Tử cả người run lên, không rõ vì sao mình cứu Hoàng ca ca mà hoàng thượng vẫn giữ bộ dạng ta-sẽ-giết-ngươi. Hay là khi nãy hoàng thượng cũng xông ra cứu Hoàng ca ca a? Chắc không phải là lúc này hoàng thượng thừa dịp ở trên người Hoàng ca ca đâm một đao đi. Không có thể đâu nhỉ? Hoàng ca ca bây giờ vẫn còn là hảo hảo nhân a~ Đang lúc nghi hoặc cả hai chợt nghe thanh âm Ngưu Ngưu vang lên:
– Được rồi, ngươi… Ngươi đứng lên trước đi rồi nói sau. Ta… ta thiếu điều bị ngươi đè chết rồi nè.
Hạ Hầu Hiên cúi đầu thấy dưới thân mình là một cái đầu bò thật lớn với đôi con ngươi ôn nhuận đang nhìn mình. Thấy Ngưu Ngưu trong hình dáng một con bò, Hạ Hầu Hiên không thích thú lắm nhưng đối diện với đôi mắt kia, Hạ Hầu Hiên đã thấy trong lòng gợn sóng. Phải chăng nhân quả tuần hoàn, Hạ Hầu Hiên dẫu cho nhìn vào nguyên hình của Ngưu Ngưu mà bản thân vẫn tình ý vô hạn. Lại còn yêu đến khắc cốt ghi tâm. Ô ô ô, rốt cuộc là từ lúc nào mà đã giao trái tim cho Ngưu Ngưu nắm giữ.
Hạ Hầu Hiên vội vàng nâng Ngưu Ngưu dậy nhưng chỉ thấy Ngưu Ngưu gian nan cử động thân thể, tiếp theo Ngưu Ngưu ho khan vài tiếng, một đạo bạch quang hiện lên, liền khôi phục lại hình người. Ngưu Ngưu nhìn hai cái đầu trâu đã chết, trong mắt lộ ra bi thương. Hạ Hầu Hiên hiện đã hiểu vì sao Ngưu Ngưu lại như thế, vội vàng phất tay nói:
– Đem hai cái đầu trâu này đem xuống đi.
Nghĩ nghĩ rồi lại nói thêm một câu:
– Đúng rồi, phải hậu táng cho nó. (Hậu táng cho trâu. O_o)
Hắc hắc, biết đâu Hạ Hầu Hiên ta sẽ đả động được Ngưu Ngưu. Hậu táng? Nào có con trâu nào có thể có được chuyện tốt này chứ?
– Không cần, chúng nó… chỉ là súc vật. Hậu táng là dành cho nhân loại, phải là công thần của đất nước khi qua đời thì mới có thể được đãi ngộ như vậy. Không cần phải chiết chúng phúc. Để chúng kiếp sau vẫn còn muốn gửi hồn người sống chứ không phải súc vật.
Tuyệt mỹ thiên hạ Ngưu Ngưu khó khăn đứng lên một cách từ từ, Hạ Hầu Hiên vội vàng xông về phía trước đỡ lấy. Tiểu Đường Tử xem ra cũng muốn tiến lên nhưng lại bị Hạ Hầu Hiên hung hăng trừng mắt nên vội vàng lui lại vài bước, biết điều trốn phía sau thái giám khác.
– Nga, chuyện đó… trẫm không phải cố ý… (Cố ý lấy lòng người đẹp rảnh rành:~)
Hạ Hầu Hiên giải thích, Ngưu Ngưu chỉ ôn nhu quay đầu lại nhìn Hạ Hầu Hiên cười.
– Ta biết, ta biết mà. Cảm ơn ngươi.
Nói xong thì lại cười. Trong phút chốc liền đem tâm hồn bé nhỏ của Hạ Hầu Hiên câu đi mất. Đôi bàn tay to của Hạ Hầu Hiên gắt gao nắm chặt lấy Ngưu Ngưu, nói năng lộn xộn:
– Hắc hắc… không cần… Chuyện nhỏ, chuyện nhỏ thôi… Ta… Ân, ta định nói gì nhỉ… Nga, chính là ngươi hiện tại…?
Kích động a, rất ư là kích động nha. Tình yêu nhỏ cười lên hai cái, mọi chuyện đều trở nên tốt đẹp một cách không có cách nào hình dung được.
– Ta không sao, chính là…
Ngưu Ngưu chưa nói dứt lời chợt thấy trước mắt một trận chóng mặt. Ngay sau đó, Ngưu Ngưu liền vựng trong lòng Hạ Hầu Hiên. Hạ Hầu Hiên sợ đến mức cả hồn thăng thiên gặp nhị Phật (Phật tổ Như Lai và Phật Quán Thế Âm a~), cũng may đã có ngự y chạy đi đến. Ngư y tiến đến bắt mạch, sau đó liền bẩm cáo:
– Hoàng thượng không cần lo lắng, tuy rằng yêu tinh này… nga, là công tử này. Hắn tuy bị sét đánh, có chút tổn thương. Bất quá không có trở ngại gì, tĩnh dưỡng một thời gian thì tốt rồi.
Lão thái y vừa nói, trong lòng vừa hừ lạnh. Yêu tinh thì có thể có chuyện gì chứ? Vì sao lại trừng mắt nhìn ta a~? Chẳng lẽ hắn không phải là yêu tinh? Vốn là yêu tinh thì còn sợ người ta nói gì chứ.
– Các ngươi nghe rõ cho ta. Sự tình ngày hôm nay không được truyền ra ngoài. Nếu trẫm nghe phong thanh gì đó sẽ tuyệt đối không bỏ qua cho các ngươi. Tối quan trọng hơn là không được cho Quan Ải biết, hiểu chưa?
Hạ Hầu Hiên đôi mắt sắc lạnh nhìn xung quanh một lượt. Bất quá dù cho Quan Ải có biết thì cũng không sao, chỉ cần chính mình bảo vệ Tiểu Hoàng, tên gia khỏa kia nghĩ muốn đánh muốn giết gì cũng không thể thành a. Cùng lắm đến lúc đó thì mình đứng chắn phía trước Tiểu Hoàng, uy phong lẫm lẫm hét lớn:
– Quan Ải, ngươi muốn giết hắn, trước hết hãy giết ta. Đạp qua xác của ta thì ngươi mới có thể giết Tiểu Hoàng.
Nga, đây không phải là hành vi anh hùng cứu mỹ nhân sao. Có khi còn có thể làm Tiểu Hoàng cảm động hơn nữa.
Hạ Hầu Hiên hiện tại nhìn đâu cũng thấy màu hồng, ôm Ngưu Ngưu về tẩm cung. Tiểu Đường Tử ở phía sau Hạ Hầu Hiên vưa sợ hãi vừa rụt rè đi theo. Không biết vì cái gì Tiểu Đường Tử cảm thấy được mình đối với yêu tinh mỹ mạo giả dạng thái giám này lại có một cỗ khó hiểu.
Tâm tình chính là muốn nhìn thấy Ngưu Ngưu bình yên vô sự mới có thể yên tâm. Nhưng vì hoàng thượng luôn tỏ thái độ như muốn giết mình, khiến Tiểu Đường Tử không dám tiến lên, đành phải đứng ở ngoài cửa tẩm cung, không ngừng hỏi thăm tin tức từ bọn thái giám.